Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2721: Ngươi Có Thể Giúp Ta Sao

- Diệp tông chủ, ngươi thật lợi hại.

Thiếu nữ bạch y sùng bái nói.

- Đây là ai vậy?

Diệp Hạo nhìn về phía Trầm Diệu Hương hỏi.

- Đây là đồ đệ của ta, Trầm Hoan Hoan.

Trầm Diệu Hương nhẹ giọng giới thiệu.

- Chào Diệp tông chủ.

Trầm Hoan Hoan nghiêm túc hành lễ.

- Căn cốt không tệ, cái này cho ngươi.

Diệp Hạo đánh giá Trầm Hoan Hoan một hồi mới đưa cho nàng một hộp gấm. Trầm Hoan Hoan nghi hoặc mở hộp gấm ra, một vòng ánh sáng chói lóa tràn ngập ra, đồng thời từng đợt dị hương xông vào mũi.

- Đây là...?

- Đây là Cố Thể đan cấp bậc siêu đẳng.

Trầm Diệu Hương nhìn thoáng qua, ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc.

Cố Thể đan cấp bậc siêu đẳng, toàn bộ Thần vực cũng không có bao nhiêu, lại càng không cần phải nói Hợp Thần cấp.

- A, Diệp tông chủ, đây là cho ta sao?

Trầm Hoan Hoan kinh ngạc nói.

- Đúng vậy, đây là quà gặp mặt ta cho ngươi.

Diệp Hạo khẽ gật đầu một cái.

- Vậy quà gặp mặt của ta thì sao?

Trầm Diệu Hương nói xong liền đưa tay ra về phía Diệp Hạo.

- Ngươi muốn quà gặp mặt như thế nào?

Diệp Hạo hỏi lại Trầm Diệu Hương.

- Ta cũng muốn.

Trầm Diệu Hương dịu dàng nói.

Trầm Diệu Hương nói khiến xương cốt Diệp Hạo cũng phải nhão ra.

- Cho ngươi.

Suy nghĩ một chút Diệp Hạo liền đưa cho Trầm Diệu Hương một viên Tam Chuyển thần đan siêu hạng. Dù sao cũng không thể đến mức cho Trầm Diệu Hương một viên nhất đẳng được.

Dù gì lần này mình cũng luyện chế được tám viên siêu hạng.

- Cho ta?

Lần này Trầm Diệu Hương ngây ngẩn cả người.

Đây là cái gì?

Tam chuyển thần đan!

Giá trị vượt xa tưởng tượng. Huống chi đây còn là siêu hạng.

Trầm Diệu Hương tin toàn bộ Thần vực này ngoại trừ Diệp Hạo trong tay có Tam Chuyển Kim Đan siêu hạng ra, nơi khác chắc chắn không tìm được.

- Không muốn?

Diệp Hạo ranh mãnh hỏi.

- Muốn! Tội gì mà không muốn?

Trầm Diệu Hương nói xong lập tức đoạt lấy từ trong tay Diệp Hạo.

- Sư phụ, vì sao Diệp tông chủ lại đối tốt với ngươi như thế?

Trầm Hoan Hoan tò mò hỏi.

Khuôn mặt Trầm Diệu Hương lập tức trở nên đỏ bừng.

- Không nên hỏi cũng đừng hỏi.

Thật không ngờ một câu này của Trầm Diệu Hương lại càng giấu đầu lòi đuôi.

- Trầm Diệu Hương không phải có quan hệ đặc biệt với Diệp tông chủ đấy chứ?

- Ngươi mới phát hiện sao? Phải biết những năm này Diệp tông chủ rất ít khi xuất hiện, bây giờ lại vì Trầm Diệu Hương mà đi tới Đan thành, nếu hai vị này không có qua hệ đặc biệt gì đó, ai mà tin chứ?

Một thanh niên thề son sắt nói nói.

- Thiếu niên, ta và Trầm Diệu Hương thực không có quan hệ gì?

Khiến thanh niên kia không ngờ rằng ánh mắt của Diệp Hạo lại rơi vào trên ngươi hắn.

Thanh niên kia không khỏi rùng mình một cái. Lúc này hắn mới nhớ ra người mà mình nhạo bám chính là Tông chủ Viêm Hoàng tông, Diệp Hạo.

Toàn bộ Thần vực có bao nhiêu người dám trêu chọc chứ?

- Diệp tông chủ.

Khi thanh niên kia nói câu này, toàn thân đều đang run rẩy, ngay lúc thanh niên kia chuẩn bị quỳ xuống lịa bị một lực lượng nhu hòa nâng lên.

- Làm gì vậy?

- Diệp tông chủ, vừa rồi là do ta không lựa lời để nói, mong ngươi không trách phạt.

Thanh niên kia cuống đến mức muốn khóc.

- Ta nói trách ngươi lúc nào?

Thân hình Diệp Hạo lóe lên liền xuất hiện ở bên người thanh niên kia, hắn vỗ vỗ bả vai người thanh niên kia nói.

- Trêu chọc bình thường mà thôi, không có chuyện gì.

- Thực không sao chứ?

Thanh niên kia làm động tác nuốt nước miếng một cái.

- Ta còn cần phải lừa ngươi sao?

Diệp Hạo trừng mắt với thanh niên kia.

Trái tim căng thẳng của thanh niên kia lúc này mới dịu xuống. Ngay sau đố hắn phù phù một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo.

- Diệp tông chủ, ta muốn bái ngươi làm thầy.

Tu sĩ toàn trường đều ngẩn ra.

Người thanh niên này nói cái gì cơ?

Hắn muốn bái Diệp Hạo làm thầy?

Diệp Hạo cũng ngây ngẩn cả người.

- Ngươi muốn bái ta làm thầy?

Diệp Hạo nhìn về phía thanh niên kia nói.

Dò xét một lần Diệp Hạo mới phát hiện ra căn cốt của người thanh niên cũng không tệ, Nhưng để muốn làm đồ đệ của Diệp Hạo vẫn chưa đủ tư cách. Đồ đệ của hắn nhất định phải kinh tài tuyệt diễm.

- Bây giờ ta không có tâm tư thu đồ đệ.

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi nói.

- Ta có thể đợi.

Thanh niên kia vội nói.

- Tùy ngươi.

Diệp Hạo nhún vai.

Quẳng xuống một câu Diệp Hạo lại quay người về bên người Trầm Diệu Hương.

- Chúng ta đi.

- Chờ chút.

Trầm Diệu Hương nói xong liền đi tới trước mặt thiếu nữ lục y kia.

- Hiện giờ ngươi có thể nói cho ta biết ai là đệ nhất đan đạo chưa?

Trên mặt thiếu nữ lục y tràn đầy xấu hổ.

- Tốt rồi, cần gì cùng người ta gây khó dễ?

Diệp Hạo suy nghĩ một chút cũng hiểu được chuyện đã xảy ra.

- Ngươi không biết vừa rồi nàng ta khi dễ ta thế nào đâu.

Trầm Diệu Hương quyệt miệng nói.

- Nhưng vết thương trên người nàng là do ngươi tạo thành.

Nhãn lực của Diệp Hạo tinh tường cỡ nào, liếc mắt là có thể nhìn thấy thiếu nữ này vừa rồi bị đả thương nặng. Dù thiếu nữ này đã được chữa khỏi, nhưng khí huyết của nàng vẫn bị thương tổn nặng.

- Làm sao ngươi biết?

Trầm Diệu Hương không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Ta không mù.

Diệp Hạo đáp ngược lại Trầm Diệu Hương.

- Hắc hắc, đi thôi.

Diệp Hạo triệu hoán chiến hạm chuyên dụng của mình ra.

Diệp Hạo đứng đối mặt với Trầm Diệu Hương.

- Sau này ngươi có tính toán gì?

- Tập trung tu hành, sau đó báo thù.

Trầm Diệu Hương yên lặng một hồi mới lên tiếng.

Khi nói đến hai chữ báo thù, trong mắt nàng lé lên hận ý khắc cốt. Tà Thần không những giết chết phụ thân của nàng, còn giết toàn bộ cao tầng của Trầm gia nàng.

- Báo thù?

Diệp Hạo không biết phải thuyết phục thế nào?

Báo thù?

Có thể sao?

Không hề thực tế!

Dù Tà Thần thế nào cũng là cường giả cấm kỵ. Trầm Diệu Hương đời này có thể đặt chân đến cấm kỵ chi cảnh hay không cũng là một vấn đề.

- Ngươi có thể giúp ta được không?

Sau một lúc Trầm Diệu Hương ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi nói ta làm sao giúp?

Diệp Hạo hơi khó nói.

- Ta biết Viêm Hoàng tông có rất nhiều tài nguyên trân quý, ta muốn ngươi giúp ta đạt đến cấm kỵ chi cảnh.

Trầm Diệu Hương nhìn Diệp Hạo gằn từng chữ nói.

- Để báo đáp lại, chờ sau khi ta báo thù, cả cái mạng này của ta đều là của ngươi.

Diệp Hạo đúng thật có năng lực đưa Trầm Diệu Hương tới cấm kỵ chi cảnh.

- Ngươi muốn đạt đến cấm kỵ chi cảnh, cần phải sử dụng Cửu Chuyển Kim Đan.

Diệp Hạo nghĩ một lát nói.

- Trừ thứ đó ra còn phải phối hợp với một lượng lớn tài nguyên.

- Ngươi có thể giúp ta sao?

Hô hấp của Trầm Diệu Hương cũng trở nên dồn dập hẳn lên.

- Cho ta suy nghĩ một chút.

Diệp Hạo rơi vào trầm tư.

Loại tài nguyên cấp bậc này rất trân quý. Trước đó Diệp Hạo không nghĩ tới Trầm Diệu Hương.

- Ta cũng có thể làm nữ nhân của ngươi.

Trầm Diệu Hương cắn môi, nói xong liền thảo khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt mị hoặc chúng sinh.

Trầm Diệu Hương giống như một quả đào mật chín mọng, toàn thân đều lộ ra cám dỗ. Nhất là khi nhìn nàng trong khoảng cách gần, hô hấp của Diệp Hạo cũng dồn dập hẳn lên. Hắn biết chỉ cần mình đồng ý là có thể lập tức có được Trầm Diệu Hương.

Trầm Diệu Hương nhìn thấy thần thái này của Diệp Hạo, tay nhỏ vươn ra cầm lấy bàn tay của Diệp Hạo đặt ở trên ngực mình.

- Có thể chứ?

Miệng Diệp Hạo lập tức trở nên khô khốc.

- Ngươi đừng như thế.

Diệp Hạo nói xong liền rút tay mình ra.

Dứt khoát không chút do dự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận