Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2737: Ta Không Bán

Mới quen đã thân?

Ma Đế Tử rất muốn nói, mẹ nói mới quen đã thân?

- Tiểu tử, nếu có gan, chút nữa xuống đánh một trận.

Ma Đế tử chỉ thẳng vào Diệp Hạo nói.

Ma Đế tử biết mình không thể làm gì được Duyên Mộc, bởi vậy chỉ có thể tạm thời kích động Diệp Hạo.

- Ngươi có thể chấp nhận được kết quả sao?

Khiến Ma Đế Tử không ngờ rằng Duyên Mộc lại cười ha hả.

- Ngươi có ý gì?

Ma Đế tử kinh ngạc hỏi.

- Ngươi cho rằng ngươi có thể là đối thủ của hắn?

Duyên Mộc vừa nói đến đây, Diệp Hạo liền trừng mắt liếc hắn.

Duyên Mộc vội vàng im bặt.

Nếu trước đó Duyên Mộc còn chưa kính sợ Diệp Hạo, bởi vì Duyên Mộc cảm thấy mình sẽ không thua kém gì Diệp Hạo. Thế nhưng sau việc Diệp Hạo mạnh mẽ đánh bại hắn, Duyên Mộc liền kính sợ hắn từ trong xương cốt.

Sắc mặt Ma Đế Tử lập tức thay đổi.

Thái độ của Duyên Mộc hắn thấy rõ. Đây là kính sợ. Trong lòng Ma Đế Tử có chút run rẩy.

Tình huống gì thế này?

Duyên Mộc kính sợ Diệp Hạo?

Thật không thể nào?

Duyên Mộc là đại biểu của Mộc tộc. Theo lý, dù thế nào đều không nên kính sợ một Nhân tộc chứ?

Hơn nữa Ma Đế Tử cũng đã từng giao thủ với Duyên Mộc, tu vi của Duyên Mộc quả thực không hề kém hắn.

Chẳng lẽ thực lực của thanh niên Nhân tộc trước mắt còn mạnh hơn cả mình sao?

Làm sao có thể?

Hắn chính là Đại Thần Vương cơ mà!

Trong cấp bậc Thần Vương này, hắn chính là đứng đầu.

Ma Đế Tử tin chỉ có một vài thiên kiêu mới có thể chống lại hắn. Nhưng tuyệt đống không thể nào có thiên kiêu mạnh hơn hắn.

Đây là tự tin của hắn.

Đương nhiên loại tự tin này bắt nguồn từ thực lực của hắn.

Từ khi Ma Đế Tử xuất đạo đến giờ còn chưa bại lần nào cả. Nhưng không biết vì sao khi hắn nhìn thấy thái độ của Duyên Mộc đối với Diệp Hạo, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác bất an.

Tựa hồ Diệp Hạo thật sự không thể lường trước được.

Nhưng rất nhanh tâm tình xao động của Ma Đế Tử cũng bình phục được.

Đương thời ta là vô địch. Bất kể hắn có là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần trấn áp là được.

- Cố làm ra vẻ huyền bí.

Ma Đế Tử hừ lạnh một tiếng xoay người rời khỏi.

Hắn tin lấy thực lực của Diệp Hạo , đợi chút nữa nhất định sẽ thông qua. Đến lúc đó rồi so với hắn là được.

Sau khi Ma Đế Tử rời khỏi, rất nhiều thiếu niên chí tôn đều chấn động.

- Không ngờ Ma Đế Tử lại lui.

- Không lùi thì có thể làm gì? Duyên Mộc bảo vệ tiểu tử kia, Ma Đế Tử lại không thể trấn áp được Duyên Mộc.

- Ngươi cho rằng thực lực của tên kia yếu lắm sao? Dù kém hơn Ma Đế Tử, nhưng cũng không kém quá nhiều.

- Chút nữa thôi tên kia nhất định sẽ thông qua, đến lúc đó sẽ biết thực lực của hắn.

Hiểu Hàm nhìn xung quan một hồi, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Công tử, ngươi có thể đánh bại Ma Đế tử không?

- Ngươi nên hỏi công tử nhà ngươi dùng mấy chiêu để trấn áp Ma Đế Tử mới phải.

Duyên Mộc cười ha ha nói.

Sắc mặt Hiểu Hàm lập tức thay đổi.

- Công tử nhà ngươi mạnh đến mức nào, ngươi thật sự không biết gì cả.

Duyên Mộc nhìn Hiểu Hàm một cái.

Hiểu Hàm há to miệng không biết nên nói gì.

Hiểu Hàm biết Diệp Hạo rất mạnh, nhưng dưới cái nhìn của nàng, Diệp Hạo dù có mạnh hơn cũng không thể so được với Ma Đế Tử.

Nhưng sự thật lại vượt qua khỏi tưởng tượng của nàng.

Qua vài phút sau, Ngô Đồng kiều diễm một thân hồng y đi tới phía Duyên Mộc.

- Sao ngươi lại ngồi ở chỗ này?

Ngô Đồng không hiểu hỏi.

- Không phải do gặp được bạn sao?

Duyên Mộc chỉ vào Diệp Hạo nói.

Ngô Đồng nhìn Diệp Hạo một cái rồi thu hồi ánh mắt.

- Sao ta không biết ngươi có bằng hữu Nhân tộc vậy?

- Chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm.

Duyên Mộc nói xong liền ra hiệu cho mấy thiếu niên chí tôn gần đó nhường chỗ.

Mấy thiếu niên chí tôn kia cũng chỉ có thể biết ý nhường lại.

- Ngô Đồng, không bằng chúng ta ngồi ở bên kia đi.

Một thiếu nữ đi theo Ngô Đồng chỉ vào nơi xa nói.

Nơi xa có một thanh niên tóc lam. Bên người thanh niên tóc lam vây quanh một đám oanh oanh yến yến.

- Đa Diện Thú.

Duyên Mộc nhìn thoáng qua thản nhiên nói.

- Mộc tộc ta cần nịnh bợ Ma tộc sao?

- Đây không phải nịnh bợ?

Nữ tử diêm dúa kia nói gấp.

- Nếu không phải nghĩ như vậy, cần gì phải giữ gìn mối quan hệ với Yêu tộc làm gì?

- Mộc tộc không cần.

Duyên Mộc lạnh lùng nói.

- Ngươi có tư cách gì để quyết định thay Ngô Đồng?

Nữ tử kia bị chọc giận. Duyên Mộc cho rằng hắn là ai?

Dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác đều nhằm vào nàng chứ?

- Không sao đâu, ta ngồi chỗ này được rồi.

Khiến nữ tử kia không ngờ rằng Ngô Đồng lại nói như vậy.

- Ngô Đồng, không phải các ngươi là kẻ thù truyền kiếp sao?

Nữ tử kia vừa nói đến đây, Ngô Đồng liền lãnh đạm nói.

- Đang ở ngoại giới, Mộc tộc chúng ta nhất định phải đoàn kết.

Nữ tử kia nhìn Ngô Đồng một hồi, cuối cùng vẫn ngồi ở bên cạnh Ngô Đồng. Tộc của bọn họ là tùy tùng của tộc Ngô Đồng, lúc này nàng sao có thể vứt bỏ Ngô Đồng được cơ chứ?

- Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?

Ngô Đồng chủ động mở ra máy hát.

- Nói chuyện về ngươi.

Diệp Hạo nhìn Ngô Đồng một nói.

- Về ta?

Ngô Đồng cười khanh khách nói.

- Ta có gì để nói?

- Ngươi là nhân vật phong vân của Mộc tộc, chuyện có thể tâm sự cũng nhiều lắm.

- Ví dụ như…ngươi đã phải lòng nam nhân nào hay chưa?

- Lớn mật.

Khuôn mặt của nữ tử kia trầm xuống nói.

- Chủ đề như vậy mà các ngươi cũng dám trò chuyện? Chán sống hả?

- Hoa Lê, chỗ này đến lượt ngươi nói chuyện sao?

Duyên Mộc cau mày nói.

- Không nhìn lại thân phận của mình đi?

Hoa Lê không chút do dự nói.

- Ngô Đồng là người mà ai cũng có thể lấy ra đàm luận được sao?

- Hoa Lê, qua đây.

Duyên Mộc âm trầm nói.

Diệp Hạo không tư cách đàm luận?

Đừng nói giỡn đấy chứ?

- Ta không nhắc nhở ngươi.

Khi nói câu này Hoa Lệ nhìn vào Diệp Hạo nói.

- Ngươi có ý gì?

Hiểu Hàm trừng mắt nhìn Hoa Lê nói.

- Chỉ là Hợp Thần cảnh, cũng dám nghi ngờ ta?

Hoa Lê nối đến đây, hai con mắt bắt ra hai đạo ánh mắt kinh khủng.

- Ta thấy ngươi không biết trời cao đất rộng là gì.

Mắt thấy ánh mắt của Hoa Lê chuẩn bị đánh thủng thân thể của Hiểu hàm, bỗng cây trâm cài tóc trên đầu Hiểm Hàm tỏa ra ánh sáng nhu hòa bao phủ Hiểu Hàm ở trong.

Ánh mắt của Hoa Lê lặng yên không một tiếng động mà bị hòa tan.

- Pháp bảo của ngươi.

Hoa Lê nhíu mày nhìn trâm gài tóc trên đầu Hiểu Hàm.

- Pháp bảo Thần Vương đỉnh phong, loại pháp bảo này cũng không thấy nhiều.

Ngô Đồng kinh ngạc nhìn Hiểu Hàm nói.

- Có thể cho ta nhìn thử trâm gài tóc của ngươi được không?

Ngô Đồng có đôi lời vẫn còn chưa nói. Đây không phải là pháp bảo Thần Vương đình phong thông thường. Ngô Đồng đoán dù nàng tùy tiện đánh ra cũng không thể đánh nát được.

Hiểu Hàm lắc đầu nói.

- Không thể.

Đây là do Diệp Hạo đưa cho nàng.

Hiểu Hàm đương nhiên sẽ không thể nào cho Ngô Đồng nhìn được.

- Ta tinh thông luyện khí, muốn nghiên cứu một chút.

Ngô Đồng chần chờ một chút vẫn nói ra.

Lúc Hiểu Hàm đang do dự, một âm thanh trong trẻo lạnh lùng phá vỡ chân trời.

- Trâm gài tóc này ta mua.

Là thanh niên tóc lam kia đi nhanh tới.

Mà khi thanh niên tóc lam đi, phía sau cũng có một nhòm lớn thiếu niên chí tôn Yêu tộc đi theo.

Hiểu Hàm lập tức trở nên khẩn trương.

- Sợ cái gì? Có ta ở đây.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Nhìn thấy thái độ của Diệp Hạo, Hiểu Hàm cũng trở nên bình tĩnh.

- Ta không bán.

Hiểu Hàm đón nhận ánh mắt của thanh niên tóc lam, từ chối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận