Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1404: Tam Đại Tổng Các Chủ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần



-----------------------

Ân Gia Thụy nghi ngờ nhìn lão giả mới đến.

Người này không phải ai khác, chính là Hoa Bằng Trình.

- Hoa Bằng Trình, ngươi nhất định phải tham gia vào chuyện này?

Ân Gia Thụy lạnh lùng hỏi lại.

- Ngươi còn chưa giải thích cho ta biết tại sao lại xuất thủ với Tự Liên?

Hoa Bằng Trình mở miệng chất vấn.

Cung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Ân Gia Thụy lúc này mới chú ý thấy Hoa Tự Liên Diệp Hạo bên người.

- Ta không chú ý.

- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin chuyện quỷ của ngươi?

Hoa Bằng Trình nói xong, vung tay lên đánh Ân Toàn trong kim quang bảo hộ thành mảnh vỡ.

- Hoa Bằng Trình, ngươi làm gì thế?

Ân Gia Thụy tức giận quát lớn.

- Ta không có chú ý.

Hoa Bằng Trình nhàn nhạt nói.

- Ngươi coi ta là đứa nhóc 3 tuổi?

Ân Gia Thụy chỉ vào Hoa Bằng Trình quát lạnh.

- Nhưng ngươi vừa nãy mới xem ta là đứa nhóc 3 tuổi đó.

Trong mắt Hoa Bằng Trình toát ra sát ý dữ tợn.

- Thân phận Tự Liên là gì ngươi không thể nào không biết, nhưng ngươi vẫn ra tay với con bé? Đông Hoa Hoàng Triều ta dù thực lực không bằng Ân gia các ngươi, nhưng ta tin tưởng vẫn có thể đánh vỡ răng các ngươi.

Mắt thấy chuyện đang đi theo chiều hướng không thể không chế, gia chủ Ân gia không thể không hiện thân.

- Chuyện vừa nãy Ân gia sẽ cho Đông Hoa Hoàng Triều các ngươi một câu trả lời hài lòng.

Hoa Bằng Trình trầm ngâm một chút mới đáp.

- Ta chờ.

Đợi đến lúc gia chủ Ân gia rời đi, Hoa Bằng Trình nhìn Diệp Hạo một cái rồi cũng rời đi.

- Hoa Bằng Trình hiện thân có phải vì muốn bảo vệ Diệp Hạo?

- Ta cảm thấy không có liên quan đến Diệp Hạo, nếu không hắn lúc đi cũng không nói một câu với Diệp Hạo thế đâu.

- Ta cũng cảm thấy như thế, Hoa Bằng Trình hiện thân thuần túy bởi vì Hoa Tự Liên.

- Diệp Hạo hẳn thật sự phế rồi, nếu không cũng không để thị nữ lộ diện.

- Đúng vậy, Diệp Hạo từ đầu đến cuối không hề hiện thân, cái này không hề phù hợp với tác phong lúc trước.

- Hiện tại Diệp Hạo hẳn là người đơn độc. Nếu không thời điểm Ân Giai Thuy xuất thủ, đám người phía sau Diệp Hạo cũng đã đứng ra.

- Ta cảm thấy có thể xuất thủ.

- Trên người Diệp Hạo khẳng định có rất nhiều kim văn thần thông, nếu có thể lấy được một hai, đời này có thể được lợi không ít.

Hoa Bằng Trình rời đi khiến cho mạch nước ngầm Đông Hoa Thành phun trào.

Ánh mắt vô số cường giả đều rơi vào tửu quán.

Mà Diệp Hạo lại giống như không có việc gì mà vẫn ăn uống như cũ.

Cơm nước no nê, Diệp Hạo đứng lên.

Hoa Tự Liên đứng dậy theo, chợt nhớ đến Thạch Nguyên, mở miệng nói.

- Đồ vật ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Đã chuẩn bị xong.

Thạch Nguyên trả lời.

Trên thực tế cũng không phải chuẩn bị cái gì cả.

Thạch Nguyên đến nơi này mở tử quán chỉ giết tốn thời gian.

Lấy thân phận cùng địa vị của hắn mở bao nhiêu tử quán mà chẳng được.

- Đi thôi.

Hoa Tự Liên nói.

Một nhóm bốn người Diệp Hạo vừa mới ra khỏi tửu lâu đã bị một thanh niên mặc cẩm bảo ngăn cản.

- Ngươi nhớ rõ ta chứ?

Diệp Hạo lườm thanh niên cẩm bào, hỏi lại.

- Vết thương ngươi lành rồi à?

Nghe vậy, trong mắt Nhạc Kình Thiên lộ ra hận ý khắc cốt ghi tâm.

- Ngươi tựa hồ còn đang đắm chìm trong quá khứ vinh quang nhỉ?

- Sau đó thì sao?

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

- Hôm này ta muốn rửa sạch nhục nhã.

Nhạc Kình Thiên xong, trong tay xuất hiện trường thương, phía trên trường thường có một đầu kim long vây quanh, không ngừng mà xoay tròn.

La Phù cười lạnh nói.

- Ngươi cũng phải có cơ hội này.

- Đối thủ của ngươi là ta.

Lúc này một thiếu nữ yếu đuối bên người Nhạc Kình Thiên đứng dậy.

Nhạc Chỉ Tuyền!

La Phù liếc qua Nhạc Chỉ Tuyền nói.

- Ngươi dám xuất thủ, ta liền giết ngươi.

- Ngươi nghĩ ta sẽ sợ?

Nhạc Chỉ Tuyền hừ lạnh.

Thân hình La Phù động.

Trong nháy mắt đã biến mất.

Đợi đến lúc xuất hiện lần nữa cũng đã bên cạnh Nhạc Chỉ Tuyền, hai bàn tay trắng như tuyết tràn ngập quang trạch như ngọc.

Con mắt Nhạc Chỉ Tuyền co rụt.

Nàng có thể cảm nhận được một kích này của đối phương cường hãn cỡ nào.

Vấn đề là tốc độ La Phù quá nhanh.

Nhạc Chỉ Tuyền vội vàng ngăn cản nhưng cũng không thể tránh khỏi.

Mắt thấy công kích chuẩn bị đánh vào người Nhạc Chỉ Tuyền, một đạo tinh thần lực kinh khủng lập tức giáng lâm.

Dù thân hình La Phù nhanh chóng thối lui, nhưng vẫn bị oanh kích.

Nhìn thấy khóe miệng La Phù chảy ra một sợi máu tươi, hai con mắt Diệp Hạo lộ ra thần sắc băng lãnh.

- Người nào xuất thủ?

Diệp Hạo mở miệng hỏi.

Không có người nào trả lời!

- Ta hỏi lần cuối cùng.

Thần sắc trong mắt Diệp Hạo càng thêm băng lãnh.

- Người nào xuất thủ?

- Diệp Hạo, ngươi cho rằng ngươi vẫn là ngươi năm đó à?

Nhạc Kình Thiên cười lạnh nói.

A!

Thanh âm Nhạc Kình Thiên vừa dứt, một đạo kiếm quang chém xuống, tiếp đó một thân ảnh già nua vô lực trượt xuống, mọi người hoảng sợ phát hiện, thân ảnh kia đã vẫn lạc.

- Vị này không phải một Tiên Vương của Đường gia sao?

- Người nào xuất thủ?

- Diệp Hạo quả nhiên không phải người mà ai cũng có thể thăm dò.

Ngay lúc tu sĩ toàn trường đang đàm luận, giữa không trung xuất hiện ba thân ảnh.

Mà trên người ba thân ảnh này đều tuôn ra ba động kinh thiên động địa.

Cô Độc Đan!

Giang Quan Tuyên!

Mục Thiên Dã!

99% Tu Sĩ Tam Trọng Thiên đều không quen biết ba vị này.

Nhưng bọn họ lại biết ba vị này giáng lâm để cho Diệp Hạo chỗ dựa.

- Lá gan Nhạc gia thật lớn a.

Cô Độc Đan lạnh lùng nhìn Nhạc Kình Thiên quát.

- Thật sự coi Đan Đạo Tổng Các ta là bài trí?

- Ta cũng phải nhìn xem Nhạc gia các ngươi có thể chống đỡ được Tam Đại Tổng các chúng ta không?

Trong mắt Mục Thiên Dã toát ra sát cơ dữ tợn.

- Nhạc gia chúng ta xác thực không phải đối thủ các đại Tổng Các các ngươi, nhưng ba người các ngươi cũng không dám ra tay với Nhạc gia chúng ta.

Nhạc Tân Diễm ẩn tàng trong bóng tối hiện thân.

Nhạc Tân Diễm rất phẫn nộ.

Một Tiên Vương Nhạc gia cứ như vậy mà chết.

- Trởi ngại địa vực Tam Đại Tổng Các chúng ta quả không tiện ra tay với Nhạc gia các ngươi.

Giang Quan Tuyên nhàn nhạt nói.

- Thế nhưng Nhạc gia các ngươi chắc chắn phải có lúc tới Tam Tọng Thiên. Đếu lúc đó, ngươi có tin chúng ta sẽ khiến Nhạc gia các ngươi không có chỗ dung thân?

Giữa các đại thế lực vẫn luôn có một quy củ bất thành văn… đó chính là đối mặt với người ngoại lai, bọn họ sẽ cùng nhau giải quyết cường địch.

Tam Đại Tổng Các bây giờ không tiện điều binh chinh phạt Nhạc gia.

Nhưng Nhạc gia luôn có lúc đến sẽ Tam Trọng Thiên.

Đến lúc đó, bọn họ có thể cho Nhạc gia quả ngon để ăn à?

Sắc mặt Nhạc Tân Diễm thay đổi.

Điểm ấy hắn không để ý đến.

Tam Đại Tổng Các liên thủ, không phải một Đường gia có thể ngăn cản.

- Ba Đại Tổng Các các ngươi xác định còn muốn một phế vật làm Thiếu Các Chủ?

Lúc này một thanh âm trầm thấp vang lên.

- Lựa chọn ra sao là chuyện của chúng ta.

Thần niệm Giang Quang Tuyền quét bốn phía một cái, cũng không hề phát hiện ra người nói chuyện là ai.

Giang Quan Tuyên tức khắc ý thức được tu vi đối phương sợ không kém mình.

- Lúc chúng ta chưa tuyên bố thu hồi thân phận Thiếu Các Chủ của Diêp Hạo, người nào là địch nhân của Diệp Hạo cũng là địch của Tam Đại Tổng Các chúng ta.

Cô Độc Đan nhìn chung quanh một cái rồi trầm giọng tuyên bố.

Câu nói này của Cô Độc Đan khiến thần sắc Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận