Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2551: Hợp Thần Cảnh Tầng Thứ Mười

Hợp Thần cảnh tầng thứ chín cùng Hợp Thần cảnh tầng thứ mười là hai cấp độ hoàn toàn khác biệt. Cái trước đại biểu là Hợp Thần cảnh cao giai, cái sau đại biểu cho Hợp Thần cảnh đỉnh phong. Đến lúc đó lực chiến đấu của hắn cũng sẽ bạo tăng lên mấy lần. Bình thường mà nói không ai lại xa xỉ dùng dưỡng thân chi địa để tăng tu vi, bởi vì dưỡng thân chi địa có thể tẩm bổ nhục thân cùng linh hồn. Cũng đông nghĩa với việc có thể tăng bổn nguyên của bản thân a. Vấn đề là năng lượng ẩn chứa ở dưỡng thân chi địa này cũng không giúp Diệp Hạo tăng lên quá rõ ràng. Bởi vậy Diệp Hạo lợi dụng địa thế sông núi nơi này để tăng cao tu vi.

Một tháng trôi qua.

Hai tháng trôi qua.

Ba tháng trôi qua.

Lúc này tu vi đám người Thái Sử Vĩnh Huy, Sắc Vi tiên tử, Dược Tị Thế đều đã tấn thăng đặt chân đến Hợp Thần cảnh tầng thứ chín. Lại qua ba tháng tu vi Bạch Tiểu Bạch cùng Vương Túy Mặc tu cũng lần lượt đột phá đến Hợp Thần cảnh tầng thứ chín. Nhưng lúc này Diệp Hạo không hề có nửa điểm đột phá.

- Chín mươi phần trăm năng lượng trong cái khe này đều bị Diệp Hạo hút đi, nhưng Diệp Hạo vẫn không hề đột phá.

Thái Sử Vĩnh Huy cười khổ nói.

- Diệp Hạo đột phá là Hợp Thần cảnh tầng thứ mười a.

Vương Túy Mặc nói khẽ.

- Ngươi có tin lúc chúng ta đột phá đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười Diệp Hạo vẫn còn chưa đột phá không?

Thái Sử Vĩnh Huy nhìn Vương Túy Mặc nói.

- Thôi được rồi.

Vương Túy Mặc nở nụ cười khổ.

- Chúng ta tranh thủ thời gian đột phá đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười đi.

Lúc này Bạch Tiểu Bạch nhẹ nhàng nói.

- Đến lúc đó khi đánh giết Lưu thú chúng ta cũng có thể góp một chút sức.

- Đây chính là cơ hội khó được.

Sắc Vi tiên tử gật đầu nói.

- Có lẽ dựa vào Lưu thú tiềm năng của ta có thể tăng lên tới Thần Hoàng cảnh cao giai.

Đã từng có lúc Sắc Vi tiên tử nghĩ mình chỉ cần đặt chân Thần Hoàng cảnh là có thể thỏa mãn được rồi. Chỉ là sau khi chứng kiến càng ngày càng nhiều cao thủ Sắc Vi tiên tử cũng không còn vừa lòng với hiện trạng trước mắt nữa. Nàng muốn đột phá.

- Đúng vậy, đây có lẽ là cơ hội lớn duy nhất bổn nguyên của chúng ta có thể tăng mạnh.

Dược Tị Thế đồng ý gật gật đầu.

Bọn họ không có nghĩ qua hỗn độn lưu tương. Loại vật liệu này thực sự quá trân quý. Cứ như vậy đi qua một năm Bạch Tiểu Bạch các nàng lần lượt đột phá. Nhưng Diệp Hạo vẫn không hề đột phá. Bạch Tiểu Bạch các nàng đành phải tiếp tục tu hành. Đến khí Bạch Tiểu Bạch các nàng sắp tu hành đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười đỉnh phong bỗng một cỗ ba động khủng bố từ trên thân Diệp Hạo tràn ngập ra. Một cỗ uy thế như một chiếc búa lớn gõ mạnh vào trong trái tim của các nàng.

- Lui.

Bạch Tiểu Bạch hoảng sợ nói.

Cảnh tượng Diệp Hạo đột phá quá mức hùng vĩ. Căn bản không phải thứ bọn họ có thể thừa nhận được. Sau vài lần hô hấp bọn họ rời khỏi Diệp Hạo giống như một ngọn núi lửa ầm vang nổ tung. Cùng lúc đó tu vi Diệp Hạo cũng vùn vụt tăng lên. Sau mười lần hô hấp tu vi hắn đã đặt chân đến Hợp Thần cảnh tầng thứ mười, thế nhưng đến cảnh giới này xong cũng vẫn không hề đình chỉ mà có xu thế tiếp tục tăng lên.

- Chẳng lẽ Diệp Hạo chuẩn bị phá liền hai cảnh?

- Nếu như vậy sẽ khiến căn cơ của hắn bị tổn thương.

- Đúng vậy, ta cảm thấy Diệp Hạo chắc chắn sẽ vọt tới tầng thứ mười đỉnh phong.

Khi đám người Bạch Tiểu Bạch đang đàm luận toàn bộ khe núi đều bị bể nát, tiếp lấy bọn họ liền thấy từng tia lực lượng tinh thần bị kích hoạt vọt mạch về một hướng trong khe núi. Cũng không biết qua bao lâu một bóng người vọt ra.

Không phải Diệp Hạo thì là ai được?

Lúc này Diệp Hạo bộ lộ tài năng, toàn thân đều tràn ngập khí tức cường đại.

- Diệp Hạo, ngươi đạt đến trình độ nào?

Thái Sử Vĩnh Huy tò mò hỏi.

- Cách tầng thứ mười đỉnh phong cũng không còn bao xa.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Hiệu quả tu hành lần này đã vượt qua ngoài mong đợi của hắn.

- Xem ra hỗn độn lưu tương còn cần một chút thời gian mới có thể ra đời, thừa dịp còn chưa xuất thế tranh thủ đạt tới đỉnh phong chi cảnh.

Vương Túy Mặc nói khẽ.

- Ta không những muốn củng cố cảnh giới trước mắt còn cần luyện chế một chút pháp bảo cùng trận bàn nữa.

Diệp Hạo nhìn Vương Túy Mặc nói.

- Ngươi muốn bế quan sao?

Thái Sử Vĩnh Huy biến sắc.

Nếu Diệp Hạo bọn họ cũng không chắc sẽ đi được bao xa?

- Không sao.

Diệp Hạo nói xong bên người liền xuất hiện một phân thân.

- Phân thân?

Thái Sử Vĩnh Huy khẽ giật mình nói.

- Phân thân chỉ sở hữu được mười phần trăm chiến lực của chủ nhân thôi. Mà mười phần trăm chiến lực cũng không có ích lợi gì.

- Phân thân của ta sở hữu một phần ba chiến lực.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi làm sao có thể làm được?

Nghe vậy tất cả mọi người đều phải kinh hãi.

- Ta đã sửa đổi một chút phân thân chi thuật.

Diệp Hạo ung dung nói.

- Nhưng sau khi đến tu vi này, nếu ta muốn duy trì sức chiến đấu của phân thân đành phải giảm đi số lượng phân thân lại.

- Ngươi còn có bao nhiêu phân thân?

Bạch Tiểu Bạch có chút lộn xộn.

- Ba phân thân.

- Ngươi cũng quá nghịch thiên a.

Trong lúc nhất thời Bạch Tiểu Bạch không biết nên nói cái gì. Có thể tưởng tượng được nếu ba phân thân của Diệp Hạo đều triệu hồi thì dù có là người như Vô Thượng hay Mạc Vân Sơn đều có thể cùng vật cổ tay được.

- Phân thân này của ta hẳn có thể che chở các ngươi tiến lên, đồng thời hai phân thân còn lại sẽ bí mật ẩn núp.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Được rồi, ta phải quay về tiểu thế giới.

Thái Sử Vĩnh Huy bọn người kích động lên. Lấy tu vi lúc này của Diệp Hạo luyện chế pháp bảo cùng trận bàn khẳng định sẽ cường đại hơn bình thường. Đến lúc đó dù không nói quét ngang cũng không khác nhau là mấy.

Khinh La dọc theo lộ tuyến Diệp Hạo cho xuất phát đi về phía hỗn độn lưu tương. Hôm nay nàng đi tới bên bờ một dòng suối nhỏ. Nàng nhìn thoáng qua nước sông có thể nhìn thấy đáy, ngồi xổm xuống rửa mặt. Từ xa vang lên tiếng bước chân. Khinh La nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.

- Đây là cô nương nhà ai? Dáng dấp thật xinh xắn.

Một âm thanh nhạo bám vang lên trong tai Khinh La. Khinh La không thèm trả lời, chỉ chậm rãi vắt khăn thêu.

- Cô nàng này thật cá tính.

Thanh niên áo lam nhìn thấy Khinh La không để ý đến mình không khỏi nở nụ cười.

- Nhạc công tử, không bằng ta bắt cô nương này cho ngươi ha?

Một bạch y nam tử đứng ở bên người thanh niên áo lam nói.

- Đi đi, nhớ kỹ, không nên đả thương nàng.

Thanh niên áo lam lạnh nhạt nói.

Bạch y thanh niên vừa cười vừa nói.

- Nhạc công tử, ngươi thật có mắt nhìn.

Tiếp lấy hắn nhanh chân đi tới bên người Khinh La.

- Ngươi đi theo ta qua đây hay là để ta động thủ...?

Bạch y thanh niên vừa nói đến đây âm thanh lập tức im bặt, trong mắt của hắn lộ ra thần sắc khó tin, sau một khắc một tia máu từ mi tâm hắn bắn ra, ngay sau đó thân thể của hắn liền chi thành hai nửa. Sắc mặt Nhạc Đằng Phi lập tức biến.

- Ngươi dám giết người của ta?

Ánh mắt Khinh La không khỏi rơi vào trên thân Nhạc Đằng Phi. Hai con mắt Nhạc Đằng Phi lập tức đỏ oạch trở nên dữ tợn, tiếp lấy thân thể của hắn cũng bịch một tiếng vỡ nát. Không hề lưu lại thứ gì. Mà ngay đúng lúc này một tràng âm thanh vỗ tay vang lên bốn phía.

- Sát đạo chi nhãn, không ngờ ta lại may mắn có thể nhìn thấy sát đạo chi nhãn trong truyền thuyết.

Nghe vậy thần sắc Khinh La trở nên ngưng trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận