Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2321: Tử Vong Minh Tưởng Đồ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Tử Thần cảnh tầng hai!

Tử Thần cảnh tầng ba.

Giúp tu vi Diệp Hạo tăng lên đến cảnh giới này. Năng lượng ẩn chứa trong U Minh Ngọc Tủy cũng tiêu tán theo.

Diệp Hạo không có đứng dậy mà lẳng lặng cảm ngộ Tử Thần cảnh tầng hai cùng Tử Thần cảnh ba.

Theo tu vi Diệp Hạo đặt chân Tử Thần cảnh, thời gian tỉ lệ đã đạt tới 7-1.

Bởi vậy hắn có thể tùy ý lãnh hội hai cảnh giới này.

Thời gian cứ như vậy từ từ đi qua.

Một năm!

Hai năm!

Ba năm!

Diệp Hạo một lần trải nghiệm này đến bốn năm.

Đợi đến khi chế tạo căn cơ ba cảnh giới đầu Tử Thần cảnh. Diệp Hạo bắt đầu tu luyện Vạn Cổ Bất Diệt Quyết.

Vạn Cổ Bất Diệt Quyết là bản nguyên công pháp.

Muốn lên cảnh giới càng cao hơn phải vận chuyển môn công pháp này.

Tu sĩ đến Tử Thần cảnh về sau muốn tăng lên không có đơn giản như vậy.

Động một tí cũng ba mươi đến năm mươi năm.

Đương nhiên, rất nhiều thiên tài không thể dùng thời gian này mà tính.

Bởi vì có đủ loại thần đan cùng tài nguyên tăng cao tu vi.

Nhưng Diệp Hạo vẫn lựa chọn từng bước mà đi lên.

Một năm!

Hai năm!

Ba năm!

Đợi sau khi Diệp Hạo đột phá đến Tử Thần cảnh tầng bốn đã 24 năm sau.

Sau khi đột phá đến cảnh giới này, Diệp Hạo vẫn lựa chọn tiếp tục tu hành.

Bởi vì thời điểm này ngoại giới mới đi qua chưa đến bốn năm.

Diệp Hạo cảm thấy lúc này ra ngoài sẽ để cho Bạch Tiểu Bạch hoài nghi trên người mình có thời gian chí bảo.

Nghĩ như vậy, Diệp Hạo ở trong phòng củng cố cảnh giới của mình, đợi sau khi củng cố hắn tiếp tục tu luyện công pháp và thần thông khác.

Lần này, Diệp Hạo nán lại thêm 28 năm.

Nói cách khác ngoại giới đi qua bốn năm.

Hai mươi tám năm này, Diệp Hạo ngoại trừ tu luyện thần thông huyền thuật đối ứng cảnh giới còn dung hội quán thông chút kiến thức mới của đan đạo, trận đạo, khí đạo, mà hắn còn đẩy tu vi tới tầng bốn đỉnh.

Diệp Hạo cảm thấy hắn hiện tại tùy thời có thể đột phá đến Tử Thần cảnh tầng năm.

Bất quá cân nhắc đến sẽ hù họa đến Bạch Tiểu Bạch.

Hắn vẫn lựa chọn tạm thời không đột phá.

Diệp Hạo không biết lúc này Bạch Tiểu Bạch cũng đang xoắn xuýt.

- Cũng không biết Diệp Thiên hiện tại đột phá hay chưa?

Nàng được phụ thân nàng lưu lại thời gian chí bảo tỉ lệ là 3-1.

Bởi vậy nàng từ hai năm trước đã đột phá.

Nhưng mà sau khi đột phá, Bạch Tiểu Bạch cũng không dám đi ra ngoài?

Nàng lo lắng Diệp Hạo phát hiện trên người mình có thời gian chí bảo.

Một lần này kéo đến hai năm.

Đúng lúc này, phân thân Bạch Tiểu Bạch truyền âm nói cho Diệp Hạo là nàng đến thăm.

Bạch Tiểu Bạch ngạc nhiên chạy ra.

Diệp Hạo sững sờ.

- Ngươi đột phá đến trung kỳ?

Diệp Hạo đánh giá Bạch Tiểu Bạch một cái:

- Cô cũng không đột phá à?

- Ta đột phá là chuyện rất bình thường, ngược lại là ngươi làm sao đã đột phá kìa?

Bạch Tiểu Bạch kinh nghi mà nhìn Diệp Hạo.

- Cô nên biết ta là thân phận gì?

Diệp Hạo đánh giá Bạch Tiểu Bạch:

- Ngược lại là cô, đột phá có chút vấn đề,

- Ta có thể có vấn đề gì?

Bạch Tiểu Bạch lại hơi biến sắc.

- Trên người của cô không phải có thời gian chí bảo đó chứ?

Diệp Hạo nhìn Bạch Tiểu Bạch nghi ngờ hỏi.

Trái tim Bạch Tiểu Bạch không khỏi chậm nửa cái nhịp, bất quá sắc mặt nàng lại không biến hóa chút nào:

- Thời gian chí bảo vẫn luôn là truyền thuyết,

Diệp Hạo trước đó bất quá thuận miệng nói, nhưng mà bây giờ nhìn thấy thần sắc Bạch Tiểu Bạch, hắn đã xác định suy đoán của mình.

Bởi vì nàng biểu hiện quá bình tĩnh.

- Tốt, Tử Vong Minh Tưởng Đồ đâu?

Diệp Hạo dời chủ đề.

Thời gian chí bảo, đề tài này quá nhạy cảm.

Diệp Hạo lo lắng gây nên phiền toái không cần thiết.

- Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể thể ngộ mười ngày.

Trong tay Bạch Tiểu Bạch lóe lên hắc quang, một tấm cổ lão quyển trục xuất hiện, nàng trịnh trọng nói:

- Mười ngày sau ngươi nhất định phải trả ta.

- Minh bạch?

- Mười ngày này, ta sẽ giám sát ngươi.

- Không cần đến như vậy.

- Tử Vong Minh Tưởng Đồ quá trân quý.

Diệp Hạo chần chờ một chút rồi đáp.

- Được.

Đến một căn phòng sạch sẽ, Diệp Hạo mở ra quyển trục, sau khi mở ra, mắt hắn bị một chữ lớn hấp dẫn.

Tử!

Toàn bộ bức tranh chỉ có một chữ này

Sau một khắc, Diệp Hạo phát hiện mình xuất hiện trong một chiến trường cổ xưa.

Hai quân đối chọi, tiếng giết chấn địa.

Diệp Hạo phát hiện mình tham dự toàn bộ hành trình trong cuộc chiến tranh này.

Bởi vì mỗi cái tu sĩ vẫn lạc hình ảnh đều sẽ rõ ràng truyền vào trong thức hải hắn.

Có tu sĩ sợ hãi khi đối mặt với cái chết; có vài tu sĩ thì điên cuồng; có vài người rất thản nhiên đối mặt.

Những kinh nghiệm này giống như lạc ấn, lạc ấn đến tận sâu trong thức hãi Diệp Hạo.

Để hắn nhận thức tử vong sâu hơn.

Trận chiến này chiến đấu đến một người cuối cùng.

Mà tướng sĩ cuối cùng kia cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà vẫn lạc, nhìn chân cụt tay đứt đầy đất, Diệp Hạo thật lâu không nói gì.

Bỗng nhiên một đạo kiếm quang chém về phía Diệp Hạo.

Đạo kiếm quang kia quá nhanh, nhanh đến nổi hắn không phản ứng kịp.

Phốc!

Kiếm quang xuyên qua linh hồn hắn.

- Ta đây phải chết sao? Ta còn rất nhiều sự tình không có làm. Ta không cam tâm.

Không biết vì sao Diệp Hạo cảm thấy như thế, dù nắm trong tay Vạn Cổ Bất Diệt Quyết hơn phân nửa cũng không sống được?

Mấy hơi thở sau, ý thức Diệp Hạo hoàn toàn tiêu tán.

Hắn hóa thành một bộ thân thể lạnh như băng lẳng lặng nằm ở đây.

Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Hạo ung dung tỉnh lại, lúc mở mắt thì hắn mới ý thức được bản thân không chết.

- Ta không chết, vừa mới xảy ra chuyện gì?

Thời điểm Diệp Hạo kinh nghi bất định thì mặt đất chấn động kịch liệt, khi hắn chống đỡ thân thể ngồi dậy nhìn về nơi xa, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Hắn thấy một núi đá to lớn nghiền ép đến phương hướng của mình.

Hắn vừa muốn vận chuyển công pháp thì khiếp sợ phát hiện kinh mạch bị giam cầm.

- Không tốt, năng lượng trong thân thể cũng bị khóa lại, ta hiện tại chỉ là một người bình thường?

Diệp Hạo ý thức được điểm ấy nên bắt đầu chạy trốn.

Đáng tiếc, dù hắn chạy đến phương hướng nào, khối kia cự thạch vẫn nghiền ép mà về phía hắn.

Nhìn cự thạch càng lúc càng lớn, trong lòng Diệp Hạo không khỏi lo lắng.

Diệp Hạo lảo đảo ngã xuống.

Sau một khắc, hắn trơ mắt nhìn khối cự thạch ép qua thân thể mình.

Nhục thân chia năm xẻ bảy, linh hồn thất linh bát lạc, cuối cùng dần dần tiêu tán.

Diệp Hạo lần nữa vẫn lạc.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu Diệp Hạo tỉnh lại.

Hắn phát hiện mình đứng giáp ranh tại một vách đá dựng đứng, mà cách hắn không xa có bốn con sói đói hung tàn.

Bốn con sói đói không ngừng tiếp cận.

Diệp Hạo thấy một màn này vô ý thức muốn xuất thủ chém giết bốn con sói đói, nhưng thật không ngờ công kích của hắn không có hiệu quả đối với chúng.

- Sinh Thần cấp Viêm Lang.

Tâm thần Diệp Hạo run lên.

Thế thì còn đánh như thế nào?

Cảnh giới giữa song phương chênh lệch quá nhiều.

Đúng lúc này, một con Viêm Lang bổ nhào vào Diệp Hạo, tiếp đó hàm răng sắc bén cắn về phía hắn, Diệp Hạo giơ cánh tay lên ngăn cản theo bản năng.

Răng rắc!

Cánh tay bị Viêm Lang cắn đứt.

Hắn không khỏi hét thảm.

Mà lúc này, hắn lại nghe thấy răng rắc một tiếng, lại một con Viêm Lang khác cắn đứt chân hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận