Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2858: Thiên Khuyết Thú

Thiên Khuyết thú!

Đây chính là bản tôn của Thành chủ Nhất Tuyến thành!

- Mặt mũi của ngươi rất đáng tiền sao?

Thiên Khuyết thú nói xong, một bóng người từ trong tiểu thế giới của Diệp Hạo đi ra.

Hoàng Trùng!

Bộ dáng lúc này của Hoàng Trùng là một trung niên.

Nhưng yêu khí trên người hắn lại ầm ầm tràn ngập ra bốn phía.

- Hoàng Trùng.

Sắc mặt Thiên Khuyết thú không khỏi biến.

Nếu chính diện xuất thủ, Thiên Khuyết thú không e ngại Hoàng Trùng.

Vấn đề là Hoàng Trùng không đánh chính diện.

Mỗi đại quân Hoàng Trùng của hắn thôi đã có thể lật đổ cả Nhất Tuyến thành của hắn.

- Ngươi muốn thế nào?

Thiên Khuyết thú nhìn Hoàng Trùng trịnh trọng nói.

- Dựa theo quy củ.

Hoàng Trùng lạnh lùng nói.

Ánh mắt Thiên Khuyết thú loé lên.

Một phần ba lợi nhuận hàng năm của sòng bạc này đề sẽ nộp lên cho hắn đấy.

Nếu cứ dựa theo quy củ mà đưa cho Diệp Hạo, bọn họ sẽ tổn thất lợi nhuận mười mấy năm.

Nghĩ một lát Thiên Khuyết thu sn ói.

- Như vậy đi, ta đai biểu sòng bạc cho ngươi năm trăm vạn, hi vọng chúng ta có thể kết giao bằng hữu,.

- Năm trăm vạn thì không cần, dựa theo quy củ.

Hoàng Trùng nhìn lên trời nói.

- Đại loại trong thiên địa sắp đến, ta rất vui vẻ thoải mái làm bạn với ngươi.

Thoải mái?

Thoải mái cái quần què gì cơ chứ?

Nếu phía sau Diệp Hạo không có Hoàng Trùng, vậy hắn có thể còn sống để rời khỏi Nhất Tuyến thành hay không cũng khó nói.

Nhưng có một số việc lại không nên chọc thủng.

- Yêu tộc chúng ta vốn nên sát cánh cùng nhau.

Thiên Khuyết thú và Hoàng Trùng khách sáo một hồi rồi mới rời khỏi.

Ngay sau đó, không gian bốn phía Diệp Hạo biển ảo một hồi rồi trở về chỗ cũ.

Hắn hơi cảm ứng mới phát hiện thời gian trôi qua ở ngoại giới chỉ vỏn vẹn gần một tíc tắc mà thôi.

Cũng đúng lúc này một chấp sự đi tới, hắn cung kính đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Công tử, trong túi càn khôn là bốn răm tám mươi vạn Hoàng thạch, ngươi thử kiểm tra đi.

Thần niệm của Diệp Hạo quét qua một lần rồi thu vào.

Đám người Đồng Chiến đều kinh ngạc.

Ai cũng không ngờ rằng sòng bạc vậy mà thật sự thanh toán bốn trăm tám mươi vạn Hoàng thạch.

Có bệnh?

Đây chính là bốn trăm tám mươi vạn Hoàng thạch đấy.

Là lợi nhuận của mấy chục năm.

Cứ như vậy mà cho Diệp Hạo?

- Hồng Phấn, đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo.

Diệp Hạo nhìn Hồng Phấn nói.

Khuôn mặt Hồng Phấn tràn đầy lo lắng.

- Chúng ta nên về khách sạn trước.

- Đi khách sạn làm gì?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Ngươi cho rằng sòng bạc sẽ đòi lại số tiền kia hay sao? Chuyện đùa? Có Đồng Chiến huynh ở đây, làm gì phải sợ cơ chứ?

Khoé miệng Đồng Chiến co quắp lại.

Hắn rốt cục cũng hiểu vì sao cứ hở một chút Diệp Hạo lại treo lên cái tên của hắn.

Thì ra là để hắn đứng ra chặn đao.

Súc sinh.

Diệp Hạo không thèm nói lời nào mà kéo Hồng Phấn bước ra ngoài.

Chờ khi ra khỏi sòng bạc, Hồng Phấn mới phát hiện Diệp Hạo vẫn còn đang dắt tay nàng.

- Ngươi dắt tay ta làm cái gì?

Hồng Phấn có chút thẹn thùn nói.

- Ngươi từ từ nói, tay ngươi mềm thật đấy.

Diệp Hạo vừa nói vừa bắt đầu vuốt ve.

Lúc này Đồng Chiến đi ra, trùng hợp nhìn thấy cảnh này, cả người hắn nổi sùng lên.

- Diệp Hạo, buông tay ngươi ra cho ta.

Nói xong, hắn dùng một quyền đnash tới trước ngực Diệp Hạo.

Mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh như sấm rền, năng lượng mênh mông bị Đồng Chiến tập trung vào một điểm.

Hồng Phấn vừa muốn xuất thủ cản lại bị Diệp Hạo đè xuống, hai con mắt hắn loé lên một tia thần mang.

Thiên nhãn!

Ánh mắt hoá thành một tấm chắn chặn lại một quyền của Đồng Chiến.

Sắc mặt Đồng Chiến lập tức thay đổi.

Bởi vì một quyền của hắn vậy mà không thể phá được tấm chắn kia.

- Ngươi.

- Đồng Chiến, ta dã nể mặt mũi ngươi lắm rồi đấy.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Hi vọng ngươi không muốn tự rước lấy nhục nhã.

- Ngươi cho rằng chỉ mỗi cái tấm chắn đó là có thể ngăn cả được ta sao?

Đồng Chiến gầm thét về phía Diệp Hạo.

Trên người hắn mơ hồ tràn ra ánh sáng màu cổ đồng, cùng lúc đó nắm đấm của hắn cũng tản ra ánh sáng chói mắt.

Trên đỉnh đầu phía sau hắn xuất hiện một thế giới mênh mông, lúc này từ bên kia thế giới đang tràn ra từng đợt năng lượng kinh khủng, toàn bộ những lực lượng này đều tập trung vào trong nắm tay của Đồng Chiến.

Khí thế của hắn không ngừng mà càng cao lên.

Sắc mặt Hồng Phấn không khỏi biến.

- Đồng Chiến vận dụng huyết mạch chi lực.

- Huyết mạch chi lực thì đã thế nào chứ?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Nếu hắn đã không chịu thua, vậy ta sẽ đánh hắn cho tới hắn chịu thua.

Dưới sự bồi dưỡng của ngân hà, nội tình ở Thần Hoàng cảnh của Diệp hạo đã đạt đến gần Chúa Tể cảnh.

Trong thế hệ tuổi trẻ này, người có thể tạo thành uy hiếp cho hắn cũng không có mấy người.

Nói đến đây, Diệp Hạo thu hồi tấm chắn rồi nhanh chân đi tới chỗ Đồng Chiến.

Hắn không sử dụng Lục Hợp Bát Hoang Chí tôn quyền, hắn chỉ đánh ra một quyền vô cùng đơn giản.

Trong mắt Đồng Chiến loé ra sát ý điên cuồng.

- Cuồng vọng.

Rõ ràng không thèm để hắn ở trong mắt.

Chỉ là đợi đến khi hai bên va đụng vào nhau, Đồng Chiến mới hiểu được vì sao Diệp Hạo dám không thèm dùng bất luyện quyền pháp nào.

Nắm đấm của hắn giống như đánh vào phía trên thái cổ thần kim, lực phản chấn đáng sợ chấn vỡ nát toàn bộ gân cốt của hắn, ngay sau đó cỗ lực lượng đó còn lan tràn vào trong cơ thể hắn.

Phốc!

Đông Chiến phun ra một ngụm máu tươi, hắn co quắp ngồi trên mặt đất hoảng sợ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi…ngươi là ai?

- Ngươi còn chưa có tư cách biết ta là ai.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Ngươi dẫn ta đến sòng bạc là có ý gì, thật sự cho rằng ta không biết sao?

Đồng Chiến không khỏi giật mình.,

- Cút đi, về sau đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.

Diệp Hạo quẳng xuống một cầu rồi dắt theo Hồng Phấn đi xa.

Hồng Phấn hoang mang.

Dù thế nào nàng cũng không ngờ rằng Diệp Hạo lại cường đại đến mức độ này.

Phải biết bàn về tu vi, Đông Chiến cũng không hề thấp hơn Hồng Phấn, nhưng ở trước mặt Diệp Hạo lại không có sức đánh trả nào.

- Ngươi rốt cục là ai?

- Ngươi không biết sao?

- Nhưng tại sao ngươi lại trở nên lợi hại như vậy?

- Ta gặp được vài cơ duyên.

- Cơ duyên gì?

- Trước đó ta chiếm được cơ duyên từ ngân hà.

- Ngân hà?

Đây vẫn là lần đầu tiên Hồng Phấn nghe được cái tên ngân hà này.

- Xem ra ngươi không biết ngân hà nhỉ?

- Ngươi nói cho ta thử.

Diệp Hạo liền kể lại tóm tắt chuyệ về ngân hà một lần.

- Thật đáng tiếc.

Hồng Phấn đưa đám nói.

- Nếu ta chiếm được cơ duyên của ngân hà, có lẽ gia tộc cũng sẽ không ép ta phải cưới như thế này.

- Nhưng cuối cũng không phải do ngươi không thể bỏ xuống được sao?

Diệp Hạo nhìn Hồng Phấn nói.

- Dù sao ngươi cũng là cao thủ Thần Hoàng, gia tộc có thể ép buộc ngươi đến mức nào cơ chứ?

- Không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

Hồng Phần lắc đầu nói.

- Thánh chủ cảm ứng được nguy cơ, bây giờ liên minh mới có thể tự vệ trước lúc nguy cơ xảy ra.

- Cvofn không phải do ngươi không thể buông bỏ được gia tộc hay sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Hồng Phấn trầm mặc.

- Được rồi, không nói nữa.

Diệp Hạo nói xong liền dời chủ đề.

- Ngươi không phải muốn mua một chiết chiến hạm Hoàng cấp đỉnh phong sao? Bây giờ ta dẫn ngươi đi mua.

- Được, được, ta vẫn luôn muốn có nó đấy.

Hồng Phấn nói gấp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận