Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2541: Tiến Vào Hỗn Độn Thế Giới

Chẳng lẽ lần này sẽ thật sự được gặp sinh linh ngoại vực sao?

Trong lòng của bọn hắn càng trở nên kích động. Bởi vì hai loại đại đạo hoàn toàn khác biệt khi va chạm vào nhau sẽ sinh ra ngọn lửa chói lóa. Từng ấy chủ cũng đủ để bọn họ đều được lợi.

Nhưng trong mắt một vài thiếu niên chí tôn lại ngưng trọng. Năm này Tuyên Cổ hoàng triều mời nhiều thiếu niên chí tôn hơn. Như vậy nếu không phải là do sinh linh ngoại vực mạnh hơn bọn họ thì vì sao đây?

Cũng có thể có khả năng này. Nhưng đối diện với những lời bóng gió của thiếu niên chí tôn Mạc Vân Sơn lại không hề phát biểu gì.

Hai ngày sau số lượng thiếu niên chí tôn tới càng ngày càng nhiều, cho đến ngày thứ ba thiếu niên chí tôn đã đạt đến hơn ngàn người.

- Thiếu niên chí tôn nhiều như vậy sao?

- Chẳng lẽ cũng mang ý nghĩa tương lai sẽ có hơn ngàn cường giả Thần Hoàng sao?

- Thần Hoàng không phải ai cũng có thể đạt được?

- Toàn bộ thiếu niên chí tôn ở Thần Vực tuyệt đối không chỉ từng này, ta đoán chừng năm ba ngàn người cũng không có vấn đề gì.

- Cũng không biết hơn ngàn thiếu niên chí tôn này có thể trở về được bao nhiêu người?

- Tu vi những thiếu niên này cơ hồ đều đặt chân đến Hợp Thần cảnh cao giai, xem ra bọn họ đều vận dụng một chút thủ đoạn cưỡng ép tăng cao tu vi.

- Mặc dù trên người bọn hắn đều có thủ đoạn Hợp Thần cảnh đỉnh phong, nhưng tu vi tự thân cũng không thể chênh lệch quá lớn, bằng không đến lúc đó khi chiếm trước cơ duyện cũng khó có thể tránh khỏi tình trạng bó chân bó tay.

Khi rất nhiều tu sĩ đang thảo luận Mạc Vân Sơn cùng vài trung niên đồng hành đến nơi này. Tâm thần của mọi người lập tức run lên. Không hề nghi ngờ mấy người trung niên kia đều là đại nhân vật của Tuyên Cổ hoàng triều.

- Bên trong Hỗn Độn thế giới có rất nhiều cơ duyên, nhưng cùng lúc đó Hỗn Độn thế giới cũng có rất nhiều nguy hiểm.

Một trung niên mặc áo bào màu vàng bình tĩnh nói.

- Nhớ kỹ, mạng của các ngươi quan trọng hơn cơ duyên, nhất định phải sống sót trở về.

Nói xong hắn vung tay lên trước mặt mọi người liền xuất hiện một đường hầm to lớn, từ trong lối đi kia trong tỏa ra từng đợt khí tức khát máu tàn bạo.

- Lối vào phía bên kia thế giới có thể xuất hiện một lượng lớn Hồng Hoang mãnh thú, bởi vậy trước khi các vị đi vào nên khởi động pháp chỉ Hợp Thần cảnh đỉnh phong. Chớ Ngôn Sơn quét mắt toàn trường rồi nhanh chân đi vào cái lối kia.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm cũng phóng đi về phía trước. Tu vi hắn hiện tại đã đạt đến Hợp Thần cảnh tầng thứ chín, hắn tự tin ở cảnh giới Hợp Thần này người có thể làm thương thổn hắn cũng không nhiều. Vì vậy căn bản hắn cũng không cần dùng đến pháp chỉ Hợp Thần cảnh đỉnh phong.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Hơn ngàn thiếu niên chí tôn Hợp Thần cảnh nhao nhao vọt vào. Lại nói Diệp Hạo. Khi hắn chưa rơi xuống đất đã cảm nhận được trong không khí xuất hiện một màn hàn quang, không cần suy nghĩ hắn dùng một quyền đập vào màn hàn quang đấy.

A!

Một tiếng hét thảm truyền đến, là một con mèo rừng bị Diệp Hạo đánh thủng cơ thể. Diệp Hạo nhìn sang bốn phía, lúc này mới phát hiện xung quanh đều chằng chịt yêu thú, nhưng trong mắt những yêu thú này không có trí khôn, thay vào đó là sát ý dữ tợn.

Mạc Vân Sơn cầm trong tay một chuôi thần kiếm màu tím quét ngang về phía trước, bất luận một yêu thú ngăn cản nào đều bị kiếm khí kinh khủng của hắn giết chết. Diệp Hạo biến to hơn vạn trượng rồi mang theo Thiên Địa lư đồng quét ngang bốn phía. Trên đường đụng phải bất cứ yêu thú nào cũng bị hóa thành tro tàn. Trong khi Diệp Hạo cùng Mạc Vân Sơn đại sát tứ phương, hơn ngàn thiếu niên chí tôn cũng chạy tới. Bọn họ nhanh chóng xuất thủ, không qua bao lâu đã giết sạch sẽ mấy chục vạn yêu thú này.

- Tại sao những yêu thú này đều mất hết lý trí vậy?

Vô thượng hoài nghi hỏi.

- Chuyện này Tuyên Cổ hoàng triều chúng ta cũng đang điều tra, nhưng đến bây giờ vẫn chưa điều tra được gì cả.

Mạc Vân Sơn trầm giọng nói.

- Chuyện này thật quỷ dị?

Diệp Hạo nói khẽ.

- Không biết chúng ta có bị ảnh hưởng không?

Sau đó Diệp Hạo chào hỏi đám người Vương Túy Mặc, Thái Sử Vĩnh Huy, Sắc Vi tiên tử, Dược Tị Thế, Bạch Tiểu Bạch rồi rời khỏi đi về nơi xa. Đám người Diệp Hạo phát hiện Hỗn Độn thế giới vẫn đang trong trạng thái chưa được khai phá. Khắp nơi đều có dấu vết nguyên thủy. Nhưng Hồng Hoang cổ thú ở đây lại có rất nhiều, đám người Diệp Hạo một đường tiến lên một đường chém giết.

- Nhục thân của những Hồng Hoang cổ thú này đều là bảo bối đấy.

Đám người Vương Túy Mặc rất hưng phấn. Huyết nhục của bọn hắn có thể làm thuốc, còn gân cốt thì có thể luyện khí. Mà ở trong Thần Vực lại không có nhiều Hồng Hoang cổ thú cho bọn hắn tùy ý giết chóc. Dù trong lúc này Diệp Hạo không hề ra tay nhưng hắn lại có thể chiếm được hơn một nửa số tư nguyên, bởi vì Bạch Tiểu Bạch bọn họ biết rõ Diệp Hạo đang dẫn bọn hắn. Nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, đến lúc đó Diệp Hạo sẽ xuất thủ. Hôm nay bọn họ đi tới một khe núi.

- Khe núi này rất đặc biệt, nghi ngờ nó đang thai nghén trọng bảo.

Diệp Hạo căn cứ theo địa hình có thể nhìn ra nơi đây có trọng bảo. Nghe vậy ánh mắt mọi người lập tức phát sáng lên. Diệp Hạo nói có trọng bảo. Vậy nhất định sẽ có. Hai mắt Diệp Hạo nhìn về phía trước đồng thời hai tia sáng rực rỡ bảy màu phá mở mê chước tầng tầng lớp lớp phía trước.Thế nhưng sau một khắc Diệp Hạo lại kinh ngạc phát hiện thiên nhãn của mình không ngờ lại không thể xem thấu.

- Không gian thật vững chắc.

Diệp Hạo thấp giọng nói.

- Chuyện gì vậy?

Vương Túy Mặc nói khẽ.

- Mọi người đề cao cảnh giác.

Diệp Hạo quét mắt toàn trường một cái nói.

- Phía trước có chút cổ quái.

Nghe vậy đám người Vương Túy Mặc lập tức đổi lại chiến giáp. Chiến giáp toàn thân này là do tông môn bọ họ tự mình chế tạo chiến giáp Hợp Thần cảnh đỉnh phong cho bọn họ.

Bởi vì bọn hắn vẫn không thể tăng đến Hợp Thần cảnh đỉnh phong được.

- Các ngươi chú ý đi theo ta.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

Diệp Hạo cẩn thận từng li từng tí tiến lên. Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu thân thể Diệp Hạo xuyên qua một tầng không gian. Sau một khắc Diệp Hạo liền nghe được một loại âm thanh giống như tấm gương bị vỡ nát. Con mắt của hắn co rụt lại.

- Nhanh đi ra.

Tiếng nói rơi xuống đồng thời Diệp Hạo vung tay lên đẩy Vương Túy Mặc đang ở đằng sau ra. Vương Túy Mặc mới hô lên một tiếng đã thấy thân thể Diệp Hạo bị từng mảnh nhỏ không gian bao trùm lại.

- Không được.

Vương Túy Mặc hét lớn.

- Xảy ra chuyện gì?

Đám người Bạch Tiểu Bạch nói gấp.

- Diệp Hạo bị mảnh không gian tiêu diệt.

Vương Túy Mặc nói xong liền muốn xông đi vào. Bạch Tiểu Bạch vội vàng ngăn cản Vương Túy Mặc.

- Diệp Hạo nếu đã đẩy ngươi ra cũng nghĩa là nếu ngươi đi vào chính là tìm đường chết đấy.

Bạch Tiểu Bạch trầm giọng nói.

- Thế nhưng...?

Vương Túy Mặc vừa rồi muốn nói đã bị Bạch Tiểu Bạch cắt ngang.

- Nếu ngươi đi vào ngoại trừ việc làm liên lụy hắn ra ngươi cũng chả giúp được gì đâu.

Vương Túy Mặc ngây ngẩn cả người. Lời nói của Bạch Tiểu Bạch không chút khách khí, nhưng đó cũng là sự thật.

- Phải tin tưởng Diệp Hạo.

Thái Sử Vĩnh Huy trịnh trọng nói.

- Những năm này ngươi từng thấy Diệp Hạo thua bao giờ chưa?

- Đúng vậy, chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ đợi là được.

Sắc Vi tiên tử khuyên nhủ.

- Tin rằng rất nhanh Diệp Hạo sẽ đi ra.

- Chúng ta phải tin tưởng Diệp Hạo.

Dược Tị Thế nhìn Vương Túy Mặc nói.

- Những năm này Diệp Hạo chưa bao giờ khiến chúng ta thất vọng cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận