Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1418: Hạo Hãn Thông Linh Thuật

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần



-----------------------

Đệ nhất mỹ nữ Tứ Trọng Thiên.

Hạo Nguyệt đạt được danh xưng này đã mấy trăm năm.

Những năm này, dù xuất hiện vài nữ tử kinh diễm tại thế, nhưng lại không có một ai có thể thay thế nàng.

Thật ra, Hạo Nguyệt sở dĩ đứng đầu không thay thế cũng bởi vì từ đầu tới cuối nàng luôn duy trì loại cảm giác thần bí.

Hôm nay tất cả sẽ được công bố.

Diệp Hạo nhìn Hạo Nguyệt gần trong gang tấc, ánh mắt vô cùng ôn nhu, sau đó đưa tay tháo xuống lụa mỏng che mặt.

Dù Diệp Hạo đã nhìn một lần, nhưng hắn còn bị kinh diễm, không cách nào dùng từ ngữ để hình dung, không còn từ nào có thể khen được.

Trong sân, Tu Sĩ nhìn Hạo Nguyệt kinh ngạc không nói nên lời.

Bọn hắn thực sự khó tưởng tượng nổi tại sao lại có vẻ đẹp như vậy.

Hoàn mỹ không tì vết.

Khuynh quốc khuynh thành.

Trên người nàng không nhìn thấy dù một chút tì vết nào.

Tập hợp thiên địa linh tú.

Lông mi Hạo Nguyệt nhẹ nhàng run lên, khuôn mặt tuyệt mỹ ngước lên nhìn Diệp Hạo, nhẹ giọng nói:

- Đẹp không?

Tròng mắt nàng tràn đầy tha thiết hi vọng.

Nàng cần được Diệp Hạo tán thành.

Hạo Nguyệt tâm cao khí ngạo.

Nàng có thể không quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng không thể không quan tâm cách nhìn của Diệp Hạo.

- Không!

Diệp Hạo lắc đầu.

Trong mắt Hạo Nguyệt hiện lên vẻ ảm đạm.

Đoạn thời gian này Hạo Nguyệt hiểu rõ ràng cuộc đời của Diệp Hạo.

Nàng biết bên cạnh hắn có không ít hồng nhan tri kỷ.

Mà những hồng nhan tri kỷ kia bên trong xinh đẹp nhất có được Mị Hoặc Chi Thể - Hoàng Hoàng Nhi.

Xem ra mình còn không xinh đẹp bằng Hoàng Hoàng Nhi.

Nhìn thấy ánh mắt Hạo Nguyệt ảm đạm, Diệp Hạo duỗi tay vuốt ve khuôn mặt nàng, nhẹ giọng nói:

- Ta cảm thấy dùng bất kỳ từ nào cũng không miêu tả được vẻ đẹp của nàng, bất kỳ lời khen nào cũng là khinh nhờn đối với nàng thôi.

Bên trong đôi mắt xinh đẹp của Hạo Nguyệt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Trong sân, Tu Sĩ nghe Diệp Hạo nói thế cũng im lặng.

Bọn hắn không ngờ Diệp Hạo thành thục ổn trọng sẽ nói ra lời bày?

Trong mắt Lôi Dực Thần đầy đắng chát.

Hắn biết giờ khắc này, mình đã hoàn toàn mất đi Hạo Nguyệt.

Hạo Nguyệt không thể cho phép hắn tiếp tục làm Hộ Hoa Sử Giả bên người nàng nữa.

Trần Bế Nguyệt kinh ngạc nhìn nhìn một màn này.

Trong lòng rất không thoải mái.

Những cái này vốn thuộc về nàng.

Nhưng lại bị chính nàng từ bỏ.

Hoa Tự Liên nhìn Trần Bế Nguyệt một cái, khóe miệng lộ một vệt đường cong.

Cô sớm biết Diệp Hạo không phải phế vật.

Bởi vì lúc ấy tu vi Diệp Hạo không phải hạ thấp tới Chân Tiên Cảnh, mà hạ thấp tới điểm thấp nhất trong tu hành, Luyện Thể Cảnh.

Buồn cười Trần Bế Nguyệt chưa kịp làm rõ mọi chuyện đã trở mặt.

Sau đó, Cung Chủ Vân Tiêu Cung đứng ra tuyên bố yến hội bắt đầu.

Những vị khách nhao nhao mời rượu Diệp Hạo.

Bọn họ bao gồm một số thế lực trước đó đã nhằm vào hắn.

Diệp Hạo ai đến cũng không từu chối.

Tươi cười từ đầu đến cuối.

- Huynh không cần vì ta mà cưỡng ép bản thân.

Hạo Nguyệt đi tới bên cạnh Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Hôm nay là lễ đính hôn của hai ta.

Diệp Hạo nhìn nàng rồi đáp lời.

- Ta không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

- Ta không quan tâm.

- Nhưng ta quan tâm.

Hạo Nguyệt không nói gì nữa, nhưng nhìn hai mắt Diệp Hạo, lại trở nên càng thêm nhu hòa.

Lúc này, Hoa Tự Liên đứng lên:

- Diệp Công Tử, Hạo Nguyệt Tiên Tử, chúc mừng các ngươi.

Diệp Hạo nhận lấy ly rượu Tô Nhất Phỉ đưa tới, đánh giá Hoa Tự Liên một cái:

- Càng thêm phong phạm nữ vương rồi.

- Còn phải cảm ơn ngươi.

Hoa Tự Liên nhẹ giọng nói.

Nàng rất rõ ràng mình có thể ngồi lên vị trí Thái Tử này bởi vì Diệp Hạo đề cử.

Nếu không thig không biết đến khi nào nàng mới có thể lên được vị trí này.

- Thay ta cáo biệt Hoàng Chủ.

Diệp Hạo và Hoa Tự Liên hàn huyên một chút.

- Ngươi phải đi sao?

Tâm thần Hoa Tự Liên run lên.

- Ừm.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Tứ Trọng Thiên đã không có cái gì lưu luyến.

Hắn cũng nên rời đi.

- Chúng ta khi nào có thể gặp lại?

Hoa Tự Liên nói.

Diệp Hạo ưu tú như vậy, nàng không thể không có cảm giác, nhưng nàng biết mình không có tư cách yêu hắn.

Diệp Hạo quá ưu tú.

Ưu tú làm cho nàng tự thấy xấu hổ.

- Trong thời gian ngắn ta sẽ không lại đến Tứ Trọng Thiên, có lẽ lúc gặp nhau ngươi đã là cường giả Tiên Vương rồi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói.

- Ta có thể đi tìm ngươi không?

- Có thể.

Lúc Diệp Hạo và Hoa Tự Liên nói chuyện phiếm, Trần Bế Nguyệt giả vờ không thấy, nhưng tinh thần của nàng lại toàn bộ rơi vào trên người hắn, thẳng đến khi hắn rời đi vẫn không nhìn nàng dù chỉ một cái.

- Diệp Hạo, ta hận ngươi!

Trần Bế Nguyệt cắn bừng bờ môi trong lòng cuồng hống.

Nang ta thật hận.

Cho dù Diệp Hạo mắng nàng vong ân phụ nghĩa, hay nói ánh mắt nàng thiển cận, Trần Bế Nguyệt có thể tiếp nhận, duy nhất không thể tiếp nhận là Diệp Hạo không nhìn nàng như thế.

Sau khi cáo biệt với Hoa Tự Liên, Diệp Hạo dẫn Hạo Nguyệt đi tới phòng của nàng.

Cho người ta một cảm giác cực kì ấm áp.

Hào phóng đơn giản, không mất phong cách.

- Tới, uống trà?

Hạo Nguyệt bưng một bình trà tới cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhận lấy khẽ nhấp một miếng.

Vừa mới vào miệng, ngây ngô thuần hương.

Vào cổ họng thì toàn thân trên dưới quanh người, đều thoải mái.

Cả người mỏi mệt lập tức mất hết, tinh khí thần lập tức khôi phục Đỉnh Phong.

- Trà ngon.

Diệp Hạo kinh ngạc bật thốt.

- Lá trà được hái từ Hổ Mãnh Trà Thụ, nước suối lấy từ cực bắc, pha trà dùng vạn năm Tử Sa Hồ.

Hạo Nguyệt nói.

- Hổ Mãnh Trà Thụ bao nhiêu năm?

Diệp Hạo hỏi.

- Ba ngàn.

- Đợi chút nữa cho ta một ít lá trà.

Ba ngàn năm Hổ Mãnh Trà Thụ đã có thể được xưng trân phẩm.

Loại trà này tác dụng lớn nhất có thể giải trừ mỏi mệt nhục thân và tinh thần của Tu Sĩ.

- Ừm.

Hạo Nguyệt nhẹ gật đầu.

- Cái này cho nàng.

Diệp Hạo nói xong, tâm thần khẽ động triệu hoán một con gấu nhỏ mập mạp từ Tiểu Thiên Địa đi ra.

- Đây cái gì?

Hạo Nguyệt tò mò hỏi.

- Thượng Cổ Man Hùng, tương lai không có gì bất ngờ xảy ra có thể đặt chân Tiên Vương Đỉnh Phong.

Diệp Hạo nói:

- Tương lai Thông Linh Thuật sẽ được truyền khắp Cửu Trọng Thiên, vì vậy nàng phải sớm nắm giữ.

- Vân Tiêu Cung chúng ta cũng nắm giữ một bộ phận Thông Linh Thuật, đợi chút nữa ta đi xem một chút có Thông Linh Thuật xứng với Thượng Cổ Man Hùng không?

Hạo Nguyệt suy nghĩ một chút nói.

Vân Tiêu Cung thân là nhân tộc đỉnh tiêm thế lực, trong tay cũng nắm giữ một bộ phận Thông Linh Thuật, hơn nữa cấp bậc còn rất cao.

- Các nàng nắm giữ cấp bậc gì?

Diệp Hạo hỏi.

- Địa Cấp Bát Phẩm.

- Cao như vậy?

Diệp Hạo kinh ngạc không thôi.

Chỉ có một ít đỉnh cấp thế lực lớn mới có thể có công pháp cấp bậc này, nhưng nghĩ đến Vân Tiêu Cung có cường giả Bán Thần trấn giữ, trong lòng Diệp Hạo cũng bình thường trở lại.

- Ta truyền cho nàng Hạo Hãn Thông Linh Thuật.

Diệp Hạo nói rồi giam cầm một sợi thần niệm đưa vào mi tâm Hạo Nguyệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận