Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1894: Kế Hoạch Của Diệp Hạo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Địa phương có người thì có giang hồ.

Muốn an trí 3 ức Tu Sĩ thích đáng cũng không phải một sự tình đơn giản.

Diệp Hạo không phải không có năng lực an trí cho tất cả, nhưng hắn còn chuyện càng trọng yếu cần phải làm.

Bố trí Trận Pháp.

Tử Đế trảm ra đạo lạch trời kia có lẽ có thể ngăn Dực Tộc ngang ngược, nhưng cũng không cản được đệ tử thế gia của Nhân Tộc.

Mà để làm được điều này nhất định phải cần một quá trình trường kỳ.

Nhưng Diệp Hạo không quan tâm.

Tu vi hắn hiện tại cũng đã tới gần Tiên Vương 11 Chuyển, đợi đến khi hắn đột phá, sức chiến đấu của hắn sẽ đánh vỡ ngưỡng cửa Bán Thần ngang với Đệ Nhất Cảnh. Nhưng như thế vẫn chưa kết thúc. Bởi vì hiện tại, Trận Đạo của hắn đã trước một bước đặt chân đến Đệ Nhất Cảnh, Diệp Hạo kế hoạch, khi tu vi đột phá đến Tiên Vương 11 chuyển, Trận Đạo của hắn cũng tiến một bước đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh.

Đợi đến khi trận đạo đạt được Đệ Nhị Cảnh, hắn mới chính thức nắm giữ năng lực tự vệ.

Dù sao Đệ Tam Cảnh sẽ tuỳ tiện không xuất thủ.

Bởi vậy hiện tại, Diệp Hạo tự mình bố trí Trận Pháp là một sự rèn luyện đối với trận đạo bản thân.

Loại sự tình này đối với Trần Nguyệt Lan cũng không phải vấn đề.

Nhìn nàng trong mấy ngày đã phân chia xong từng khu vực cho những bộ lạc sẽ biết, điều này khiến Hàn Sở Di hoảng sợ nói không nên lời. Bởi vì dựa nàng đoán, phân chia không có 3 ~ 5 tháng thì không được?

Trần Nguyệt Lan làm xong khiến Hàn Sở Di ý thức được bản thân và đối phương có chênh lệch không phải một hai cấp bậc.

Phân chia khu vực xong đến việc kiến tạo nhà ở.

Ngay thời điểm các đại bộ lạc muốn tùy ý làm tạm đã bị Diệp Hạo phản đối.

Diệp Hạo xuất ra bản vẽ rồi yêu cầu bọn họ dựa theo đó mà tiến hành kiến tạo.

Nhìn những tiểu viện trên bản vẽ Diệp Hạo miêu tả, khuôn mặt tất cả tu sĩ đều tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

Đây rõ ràng là động thiên phúc địa a.

Bọn họ đời này cũng không nghĩ đến mình sẽ vào ở tiểu viện xinh đẹp như vậy.

Diện tích rừng mưa rất lớn, bởi vậy không cần lo lắng việc thiếu vật liệu.

Dưới sự chỉ đạo của Diệp Hạo cùng dưới sự trợ giúp của Trần Nguyệt Lan, nguyên một đám tu sĩ bộ lạc khí thế ngất trời.

- Diệp Công Tử, những động thiên phúc địa có phải có liên hệ với nhau hay không?

Hàn Sở Di cầm bản vẽ hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

- Những mỗi động thiên phúc địa này đều có hệ thống phòng ngự và tiến công đơn độc tồn tại, cho dù cường giả Đệ Nhất Cảnh cũng không thể tuỳ tiện đánh vỡ.

Diệp Hạo nhìn Hàn Sở Di nói.

- Mà địa mạch hai bên động thiên phúc địa tương liên lẫn nhau, nếu có động thiên phúc địa nào sụp đổ thì hệ thống phòng ngự, trận pháp ta giấu trong địa mạch sẽ bị dẫn ra toàn bộ, đến lúc đó xem như Đệ Nhị Cảnh cũng có thể ngăn cản một chút.

Nghe vậy, Hàn Sở Di không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Đệ Nhị Cảnh cũng có thể ngăn cản?

- Ta thành lập hộ sơn đại trận dù Đệ Nhị Cảnh công kích cũng có thể ngăn cản một chút thời gian cho Hàn gia các ngươi.

- Nhưng hộ sơn đại trận Hàn gia ta cũng không lớn bao nhiêu?

Hàn Sở Di nói khẽ.

Hộ sơn đại trận càng lớnm hao phí tài nguyên và tâm lực sẽ càng khủng bố.

- Dựa theo kế hoạch, đợi đến khi nơi này đã dung nạp 8 ức tu sĩ, Trận Pháp ta thành lập cho dù cường giả Đệ Tam Cảnh, cũng có thể ngăn cản một chút.

Diệp Hạo nói ra làm cho người ta kinh ngạc đến chết mới thôi.

- Đến lúc đó cường giả Đệ Nhị Cảnh cũng có thể đánh giết.

Trái tim Hàn Sở Di run lên.

- Ngươi muốn chế tạo phiến khu vực này thành bảo lũy chiến đấu à?

Hàn Sở Di nhìn Diệp Hạo, trầm giọng nói.

Trận Pháp cường hoành như vậy cho dù Thánh Đức Thư Viện cũng không có.

- Ta dẫn bọn người từ Thái Hành Sơn Mạch ra ngoài thì phải phụ trách an toàn tánh mạng của bọn họ.

Diệp Hạo chậm rãi nói ra.

- Ngươi là một người tốt.

Hàn Sở Di nghiêm túc nói.

- Ta chỉ làm việc mà ta cảm thấy mình nên làm thôi.

Diệp Hạo hơi lắc đầu.

Hắn không cảm thấy mình làm tốt bao nhiêu cả.

- Đúng rồi, ngươi muốn chế tạo nhiều động thiên phúc địa như vậy, tài nguyên hao phí sẽ đếm một số thiên văn đó?

Hàn Sở Di đột nhiên nghĩ đến điều này.

Lần này dời ra, số lượng đạt đến hơn 3000 bộ lạc.

Nói cách khác, Diệp Hạo muốn chế tạo hơn 3000 động thiên phúc địa.

Hao phí tài nguyên bao nhiêu?

Cho dù Thánh Đức Thư Viện cũng phải thương cân động cốt!

- Cái này không có việc gì.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

Hắn thật không quan tâm những vật này.

Đoạn đường này đi tới, Diệp Hạo đoạt rất nhiều tài nguyên của Huyết Tộc nên cũng đủ dùng.

Nếu thiếu khuyết tài nguyên gì, lại đi đoạt tiếp.

Đi tới Phiêu Miểu Đại Lục, hắn mới biết Đại Lục này giàu có cỡ nào.

Hắn phỏng đoán tài nguyên tại nơi đây phải gấp mấy chục lần Cửu Trọng Thiên.

Bởi vậy, hắn không ngại cho Nhân tộc Phiêu Miểu Đại Lục một chút tiện lợi.

Kỳ thật, bên trong rất nhiều tài nguyên trọng yếu nhất vẫn là Tiên thạch.

Bởi vì nó là căn bản của việc tu luyện.

Mà thứ Diệp Hạo không thiếu nhất cũng là Tiên Thạch.

- Như vậy còn có một vấn đề.

Hàn Sở Di nói khẽ.

- Vấn đề gì?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Vô số cường giả phỏng đoán, trong mấy chục năm sau, sẽ có một cường giả thành Thần, nếu Viện trưởng Thánh Đức Thư Viện chúng ta thành Thần thì cũng thôi, nhưng nếu cường giả Chủng Tộc khác thành Thần, Nhân tộc chúng ta có khả năng gặp phải đả kích khủng bố.

Hàn Sở Di nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Nói cách khác ngươi không có bao nhiêu thời gian đi bố trí những động thiên phúc địa này cả.

- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện phiến khu vực này đã bị ta phong tỏa?

Diệp Hạo cười nói.

- Ta biết rõ chứ.

Điểm ấy làm sao nàng không biết đây?

- Như vậy ngươi có biết ta đang vận dụng Thời Gian Tinh Thạch không?

Diệp Hạo nói ra một tin tức kinh người.

- Cái gì?

Hàn Sở Di không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Ta chuẩn bị vận dụng 30 năm thời gian để chế tạo khu vực này.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Mà ta vận dụng Thời Gian Tinh Thạch cho 30 năm này.

Không phải hắn không thể vận dụng thời gian dài hơn.

Nhưng nếu như vậy thì quá lãng phí.

Diệp Hạo tự tin 30 năm đã đủ để khiến phiến khu vực này có tám phần như trong tưởng tượng của hắn.

Mà như thế đủ rồi.

Tiếp theo chậm rãi chế tạo là được.

Ánh mắt Hàn Sở Di lóe lên.

30 năm?

Chẳng phải bản thân sẽ có thêm 30 năm tu luyện?

Có 30 năm này, nàng có khả năng đặt chân đến Tiên Vương Cửu Chuyển.

Nếu đạt đến cảnh giới này, bản thân là mạnh nhất thập đại đệ tử Chân truyền.

- Tin tức này phải giữ bí mật?

Hàn Sở Di thật sâu hút một hơi, hỏi.

- Giữ.

Diệp Hạo cười nói ra.

- Đến lúc đó ta cho Thánh Đức Thư Viện một cái kinh hỉ.

Kinh hỉ?

Hàn Sở Di không cảm thấy kinh hỉ.

Mà là kinh hãi mới đúng.

Theo thời gian đưa đẩy, Tộc trưởng các đại bộ lạc đều có một loại cảm giác run sợ.

Bọn họ kinh hãi vì những năm nay Diệp Hạo đã xuất ra tài nguyên phải đến một con số không thể tưởng tượng nổi.

Vô luận tài nguyên cấp thấp hay trung cấp hoặc cao cấp, Diệp Hạo đều có.

Hắn không mảy may keo kiệt.

Mỗi bộ lạc đều có Tụ Linh Trận.

Mà phía dưới Tụ Linh Trận đều chôn số lượng Thượng Phẩm Tiên Thạch cực lớn.

Dựa theo bọn họ suy đoán, dù bọn họ tùy ý sử dụng cũng có thể dùng hơn ngàn năm mà không cần lo lắng thiếu Tiên Thạch.

Mà Diệp Hạo thỉnh thoảng lại đưa thêm Tiên Thạch cho bọn hắn.

Tu vi đột phá, thưởng.

Chiến lực đột phá, thưởng.

Ngay cả vóc dáng cao lớn, trở nên đẹp hơn cũng được thưởng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận