Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3037: So Bối Cảnh.

Rất nhanh lại có chín nữ tử được mang đến.

Diệp Hạo nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt rơi vào trên người một cô gái.

Trên mặt cô gái có một vết roi rất sâu, trong mắt nàng tràn ngập bất khuất.

Chỉ là không biết nghĩ tới điều gì, nước mắt nàng thay nhau rơi xuống.

- Ngươi qua đây.

Diệp Hạo chỉ vào nữ tử kia nói.

Nữ tử kia nắm chặt nắm đấm lại,

- Không nghe thấy sao?

Người phụ trách tiếp đãi khách, Thanh Liễu trách cứ.

Lúc này nữ tử kia mới di chuyển bước chân, từng bước đi tới trước mặt Diệp Hạo.

Diệp Hạo đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết roi trên mặt nàng.

- Còn đau không?

Nhìn vết roi này có thể thấy mới được tạo ra không lâu.

Nữ tử kia có chút kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi....

Những năm này nàng gặp không ít khách.

Nhưng bọn họ không ai quan tâm đến sống chết của các nàng.

Mà nàng nếu không phải bị hành hạ đến mức không chịu nổi, làm sao có thể tới đón khách như thế này chứ?

Chỉ là người khách lần này tựa hồ không hề giống với những khác trước đây nàng gặp.

- Ta mang ngươi về nhà, được không?

Diệp Hạo nhẹ giọng hỏi.

- Ta không có nhà.

Tiểu Nhu nói xong nước mắt liền rơi xuống.

- Thanh các ra tay?

Tiểu Nhu yên lặng không nói.

- Ngươi còn nhớ ai ra tay không

? Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Nhớ kỹ, nhưng có ích lợi gì chứ?

Tiểu Nhu lệ rơi đầy mặt.

Nàng làm sao có thể quên được?

Bộ dáng của đám chết tiệt kia, cả đời này nàng đều không thể quên.

Diệp Hạo nhìn về phía Thanh Liễu.

- Đem diệt nàng một nhà hung thủ mang tới.

Nghe vậy thần sắc trên mặt Thanh Liễu biến đổi.

- Công tử ngươi không phải đang nói đùa đấy chứ?

- Ngươi cảm thấy ta giống như đang đùa giỡn với ngươi sao?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Công tử, nếu ngươi muốn chơi ở trong này, Thanh các chúng ta hoan nghênh; nhưng nếu ngươi muốn kếm cớ, Thanh các chúng ta cũng phục vụ đến cùng.

Tiếng nói của nàng vừa rơi xuống, một bóng người liền xuất hiện ở bên cạnh nàng.

Thân ảnh kia khí thức đồi dào, ánh mắt lạnh lẽo.

- Chỉ là một tên Cấm Kỵ sơ kỳ cặn bã cũng muốn mang ra doạ ta?

Diệp Hạo nói xong liền triệu hoán ra hai chiến khôi Cấm Kỵ sơ kỳ.

- Không phải ngươi khờ dại cho rằng Thanh các chúng ta chỉ có một hộ vệ Cấm Kỵ sơ kỳ thôi đấy chứ?

Thanh Liễu bị hành vi của Diệp Hạo chọc cười.

Thể hiện gì chứ?

Hai Cấm Kỵ sơ kỳ, chẳng lẽ có thể hù doạ được Thanh các?

Nàng búng tay một cái, một thanh ảnh lại xuất hiện.

Diệp Hạo cũng học theo búng tay một cái, hai chiến khôi Cấm Kỵ đỉnh phong được hắn triệu hoán ra.

- Ngươi đã đụng vào Thanh các chúng ta rồi đấy.

Thanh Liễu vô tình nói.

Thanh Liễu quá rõ sức mạnh của Thanh các.

Toàn bộ Cửu Cung vực này không có mấy nhà có thể uy hiếp được bọn họ.

Bởi vậy Thanh Liễu lại gọi tới một hộ vệ Quá Khứ cảnh sơ kỳ, mà Diệp Hạo bên này lại là tiện tay triệu hoán ra hai Quá Khứ cảnh sơ kỳ.

Sắc mặt Thanh Liễu hơi thay đỏi.

Mang theo trong người hai hộ vệ Quá Khứ cảnh sơ kỳ, đây cũng không phải người bình thường có thể làm được.

- Ngươi chắc chắng muốn chống đối với Thanh các chúng ta?

Thanh Liễu ngưng trọng nói.

- Làm sao? Sợ?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Nếu sợ rồi thì đưa mấy tên hung thủ đó tới đây.

- Sợ? Ngươi nghĩ nhiều rồi, hôm nay ta sẽ giúp ngươi hiểu được có một vài thế lực không phải ngươi có thể trêu chọc được.

Thanh Liễu nói đến đây liền gọi tới mộ hộ vệ Quá Khứ cảnh đỉnh phong.

Diệp Hạo không hề nghĩ ngợi liền triêu hoán ra hai chiến khôi Quá Khứ cảnh đỉnh phong.

So vai sao?

Ai sợ ai?

Tiểu Nhu như đang nằm mơ.

Bê người Diệp Hạo làm sao lại có nhiều cao thủ như vậy?

- Ta không tin bên cạnh ngươi có hộ vệ Tương Lai cảnh.

Thanh Liễu nói xong lại gọi tới hộ vệ Tương Lai cảnh sơ kỳ.

Mà đây chính là hộ vệ đứng đầu Thanh các.

Cao hơn nữa chính là cao tầng của Thanh các.

Kết quả Diệp Hạo bên này tiện tay liền triệu hoán ra hai chiến khôi Tương Lai cảnh sơ kỳ.

- Thanh các của các ngươi chỉ có chút thực lực đó thôi sao?’

Diệp Hạo giễu cợt nói.

- Ngươi chờ ta.

Thanh Liễu nói xong liền quay người rời khỏi.

Không qua bao lâu Thanh Liễu mang theo một lão giả chạy tới nơi này.

Lão giả này là tam trưởng lão của Thanh các.

Tu vi hắn đạt tới Tương Lai cảnh hậu kỳ.

- Ta lại muốn xem xem ai dám gây chuyện ở Thanh các ta?

Lão giả kia vừa nói đến đây, bên người Diệp Hạo lại xuất hiện hai chiến khôi Tương Lai cảnh hậu kỳ.

Bàn về khí tức, không một ai kém hắn hết.

- Ngươi đi ra một vòng là để tìm lão gỉa này?

Diệp Hạo chỉ vào tam trưởng lão Thanh các khinh thường nói.

- Ta nói ngươi nghe, ngươi có thể tìm một người đáng tin cậy hơn được không?

Tam trưởng lão Thanh các giận tím mặt.

- Tiểu tử, chú ý lời nói của ngươi.

- Ngươi làm khó dễ được ta?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

Ánh mắt Thanh Liễu yên lặng một chút.

- Ngươi ở đây chờ.

Thanh Liễu cảm thấy chuyện này cần phải nhanh báo cáo cho các chủ Thanh các.

Không qua bao lâu một nữ tử kinh diễm như tiên nữ đồng hành cùng với Thanh Liễu đi tới nơ này.

- Ta còn tưởng là ai? Thì ra là Tinh Hà công tử.

Ngay khi nhìn thấy Diệp Hạo, Thanh Trúc ngây ngẩn cả người.

- Tinh Hà?

Thanh Liễu hoảng sợ nói.

Bây giờ nàng mới hiểu được vì sao Diệp Hạo lại dám lớn lối như vậy.

Hoá ra người ta vừa có bối cảnh vừa có thực lực để làm điều đó.

- Tinh Hà công tử?

Ánh mắt Tiểu Nhu tràn ngập thần sắc không thể tin được, ngay sau đó nàng lièn quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo.

- Cầu công tử nể mặt cúng ta đều là Nhân tộc mà giúp ta báo thù.

Tiểu Nhu biết rõ năng lực của mình, cho dù nàng tu hành thêm một trăm vạn năm nữa cũng không có bất kỳ khả năng nào.

Bây giờ chỉ có thể xin Diệp Hạo giúp đỡ.

- Yên tâm.

Diệp Hạo cho Tiểu Nhu một ánh mắt trấn an.

- Ta nhất định sẽ giúp ngươi, giúp Nhân tộc đòi lại một công đạo.

Ánh mắt Thanh Trúc lóe lên rồi nhìn Thanh Liễu nói.

- Thanh Liễu, ngươi mang nàng đi tìm những tên đó đi.

- Các chủ.

Ánh mắt Thanh Liễu lộ ra thần sắc không thể tin được.

- Ngươi là như vậy.

- Tinh Hà công tử có mặt mũi này.

Thanh Trúc vui cười nói.

Thanh Liễu yên lặng một chút gật đầu nói.

- Ngươi đi theo ta.

Tiểu Nhu có chút sợ hãi.

- Ngươi đi theo Tiểu Nhu đi.

Diệp Hạo chỉ vào một chiến khôi Tương Lai cảnh hậu kỳ nói.

Lúc này Tiểu Nhu mới hơi yên tâm.

Không qua bao lâu mười hai thanh niên đã theo Tiểu Nhu đi vào trong phòng Diệp Hạo.

- Tinh Hà công tử, ngươi thấy xử trí như thế nào đây?

Thanh Trúc ôn hòa cười nói.

- Tiểu Nhu, giao cho ngươi.

Diệp Hạo lại là nhìn về phía Tiểu Nhu.

- Ta muốn chém bọn hắn thành muôn mảnh.

Tiểu Nhu nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Hạo vung tay lên liền tạo ra một không gian lĩnh vực.

- Tiểu Nhu, chuyện tiếp theo ta giao cho ngươi.

Tiểu Nhu nhìn mười hai thanh niên đang run lẩy bẩy kia, nàng mang theo thần kiếm đi tới bên cạnh bọn họ.

- Năm đó các ngươi chém giết phụ mẫu ta không biết các ngươi có nghĩ tới một ngày này không?

A!

Thần kiếm trong tay Tiểu Nhu đâm vào trên cánh tay của một thanh niên.

Một kiếm!

Hai kiếm!

Ba kiếm!

Tiểu Nhu cũng không biết mình đâm ra bao nhiêu kiếm?

Ba giờ sau Tiểu Nhu toàn thân nuốm máu tươi đi ra khỏi không gian lĩnh vực do Diệp Hạo xây dựng.

Nàng quỳ gốc xuống trước mặt Diệp Hạo.

- Tiểu Nhu biết mình không lọt vào mắt xanh của Tinh Hà công tử, sau này cái mạng của Tiểu Nhu chính là của công tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận