Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1311: Tán tu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Tán tu .

Lục bình không rễ!

Tu Sĩ như vậy từ trước đến nay đều có tu vi không tinh thâm bao nhiêu.

Bởi vì bọn hắn không có truyền thừa giống Tông Môn Tu Sĩ .

Diệp Hạo tại sao chiếu cố Đông Tiên Điện như vậy , vì nó có hệ thống cơ sở. Còn nữa, tại sao Trận Đạo và Đan Đạo Diệp Hạo nhanh như vậy đã có thể đạt đến Thập Nhị Phẩm, chẳng lẽ hoàn toàn bởi vì Diệp Hạo có được Trận Đạo và Đan Đạo truyền thừa?

Không!

Nếu không có Trận Ma cùng Dược Vương Đỉnh dốc lòng chỉ bảo, hắn muốn đạt đến cảnh giới như vậy ,không biết còn cần thêm bao nhiêu thời gian nữa ?

Lại nói đến Luyện Khí.

Luyện Khí Diệp Hạo trước đó cũng chỉ đạt đến Thập Phẩm.

Nếu không có Thạc Quả chỉ dạy, trong vòng một năm cũng chưa chắc đột phá đến Thập Nhất Phẩm, đương nhiên không thể phủ nhận Diệp Hạo còn có truyền thừa của Khí Vương.

Bởi vậy nghe Diệp Hạo nói mình là Tán Tu , hơn ba mươi thanh niên nam nữ liền mất hứng thú với hắn.

-Nếu là Tán Tu thì đứng dựa qua một bên , đừng quấy rầy chúng ta giao lưu tâm đắc.

Kim Cấp Tu Sĩ vừa mở miệng tên Thạch Hải Nham, đồng thời cũng là người mạnh nhất trong Tam Đại Kim Cấp Luyện Khí Sư .

-Lại chổ ta đi .

Lúc này nữ nhân duy nhất trong Tam Đại Kim Cấp Luyện Khí Sư mở miệng nói.

-Nhất Phỉ, ngươi lo cho tên tiểu tử này làm cái gì?

Kim Cấp Luyện Khí Sư còn lại - Mạc Vinh Thu khó chịu hỏi.

-Cùng là Luyện Khí Sư, chiếu cố một chút thì có sao ?

Tô Nhất Phỉ dáng người cao gầy, dáng hình cân đối , toàn thân phát ra hương thơm nhàn nhạt.

Giọng nàng êm tai, làm cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp .

Diệp Hạo cười đứng bên cạnh Tô Nhất Phỉ .

-Tô Nhất Phỉ.

Tô Nhất Phỉ đưa bàn tay như ngọc mềm mại ra trước mặt Diệp Hạo .

-Diệp Thiên.

Diệp Hạo nắm nhẹ tay Tô Nhất Phỉ một cái rồi buông ra .

Tất cả thanh niên còn lại nhìn thấy cảnh này trong lòng đều không thoải máy , bởi vì Tô Nhất Phỉ không hề bắt tay làm quen với bọn họ.

-Chúng ta giao lưu Luyện Khí Tâm Đắc, có lẽ cũng giúp ích được cho ngươi.

Tô Nhất Phỉ nhẹ giọng nói tiếp .

Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.

-Nếu giao lưu tâm đắc, vậy thì hai bên giao lưu qua lại mới công bằng .

Làm Tô Nhất Phỉ không ngờ tới Mạc Vinh Thu lại nói như vậy

-Hắn không có đến một cái truyền thừa , có tư cách gì giao lưu cùng chúng ta?

-Không sai.

-Hắn ở đây chỉ học trộm thôi.

-Ta không muốn hắn ở đây nghe ké .

-Không hiểu thân phận của mình sao ?

Tô Nhất Phỉ giật mình.

Mạc Vinh Thu người này bụng dạ hẹp hòi, hắn nói câu này cũng dể hiểu .

Nhưng mà tại sao những tên Luyện Khí Sư còn lại đều một mực muốn đuổi Diệp Hạo đi?

-Các ngươi khinh người quá đáng a?

Tô Nhất Phỉ hơi giận lên tiếng.

-Nhất Phỉ, ngươi xem, chúng ta phải tôn trọng ý của số đông chẳng phải sao?

Thạch Hải Nham bất đắc dĩ nói

-Hay để Diệp Thiên tạm thời rời đi?

Tô Nhất Phỉ trầm mặc một chút rồi nói tiếp

-Được, ta và Diệp Thiên cùng rời khỏi .

-Nhất Phỉ.

Sắc mặt Thạch Hải Nham không khỏi thay đổi.

-Diệp Thiên, chúng ta đi.

Tô Nhất Phỉ xoay người rời đi.

Điều này thực sự làm Diệp Hạo kinh ngạc.

Tô Nhất Phỉ nhìn qua điềm đạm nho nhã nhưng không ngờ tính cách mạnh mẽ như thế.

Diệp Hạo theo Tô Nhất Phỉ rời khỏi .

Nhìn thấy hai người rời đi, Thạch Hải Nham trừng Mạc Vinh Thu một cái:

-Đều là chuyện tốt của ngươi .

-Chuyện tốt của ta ?

Nghe vậy Mạc Vinh Thu xù lông nhím .

-Ngươi có ý gì? Ta giật dây, chẳng lẽ ngươi không có công giúp ?

-Không có ngươi giúp sức sao hoàn thành được ?

-Việc ta làm chẳng lẽ không phải việc ngươi muốn làm?

-Nói năng bậy bạ.

-Có nói bậy không trong lòng ngươi biết rõ .

Tu vi Luyện Khí Mạc Vinh Thu không cao như Thạch Hải Nham , nhưng hai bên không chênh lệch bao nhiêu.

Ai sợ ai chứ ?

Tô Nhất Phỉ dẫn theo Diệp Hạo đi tới một góc .

-Những người kia thực sự quá đáng .

Tô Nhất Phỉ vẫn còn cảm thấy bất bình.

-Nguyên nhân vẫn là ở ngươi

-Có ý gì?

-Bởi vì ngươi chiếu cố ta đặc biệt , nên bọn họ ghi hận trong lòng , giờ có cơ hội sao lại không trả đũa?

Diệp Hạo cười nói:

-Người ta nói hồng nhan họa thủy, quả nhiên có đạo lý.

-Ngươi nói gì thế?

Tô Nhất Phỉ nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

Bất cứ thời đại nào nữ tử đều thích người khác khen mình đẹp.

Nhưng mà Tô Nhất Phỉ lo lắng nói :

-Bây giờ ngươi đắc tội với Thạch Hải Nham , cẩn thận sau này hắn kiếm chuyện với ngươi .

-Ta với bọn hắn chỉ là quan hệ hợp tác.

Diệp Hạo không thèm để ý nói:

-Nếu bọn họ không hợp tác bất cứ lúc nào ta cũng có thể kết thúc .

-Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu ?

Tô Nhất Phỉ lắc lắc đầu

-Ngươi cảm thấy bọn họ cho phép ngươi kết thúc giữa chừng sao? Ngươi nghĩ về bọn họ quá đơn giản a.

-Cưỡng ép mua bán?

Diệp Hạo cau mày hỏi.

-Cũng gần như vậy .

Tô Nhất Phỉ nhìn Diệp Hạo nói:

-Kỳ thật đâu chỉ ngươi rút lui giữa chừng không được , cả ta cũng không thể .Còn nữa , ngươi cảm thấy Trần Đại Tráng là người tốt sao ? Việc đen tối hắn cũng không phải làm lần đầu.

Diệp Hạo trầm mặc lại.

-Hạng người lương thiện làm sao có thể làm ra việc như vậy ?

Tô Nhất Phỉ nói xong rồi dừng một chút nói tiếp :

-Thôi, không nói chuyện này nữa , ngươi nói sơ qua về đề thi thứ nhất đi ?

-Đề thi thứ nhất là luyện chế một viên Lôi Châu.

-Lôi Châu?

-Chỉ cần tập hợp ngũ hành chi lực thì có thể luyện chế Lôi Châu , chỉ cần luyện chế được nhị phẩm thì đậu .

Tô Nhất Phỉ nhẹ giọng nói :

-Bây giờ ta nói cho ngươi kỹ thuật luyện chế Lôi Châu .

Không thể không nói Tô Nhất Phỉ giảng giải không sai.

Dựa theo cách nàng nói luyện chế ra một viên Nhị Phẩm Lôi Châu cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà Tô Nhất Phỉ không biết Diệp Hạo tùy tiện thì có thể luyện chế một viên Tuyệt Phẩm Lôi Châu.

Đương nhiên chuyện đó cũng không cần thiết nói với nàng ta.

-Nhớ kỹ chưa ?

Tô Nhất Phỉ giảng cho Diệp Hạo hai lần rồi hỏi lại.

-Nhớ được.

Diệp Hạo gật đầu.

-Vậy nhân lúc còn thời gian ngươi tự mình suy ngẫm , ta đi qua bên kia giảng kỹ thuật cho bọn hắn .

Tô Nhất Phỉ có thể giở tính trẻ con tạm thời rời khỏi nhưng mà chức trách của nàng không thể quên được .

Cứ như vậy nửa canh giờ sau trên trăm đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trên trăm đạo thân ảnh này trên người chảy ra khí tức Duy Ngã Độc Tôn .

- Tiên Tôn.

Diệp Hạo lẩm bẩm.

Sau khi trăm tôn thân ảnh này xuất hiện, có hơn ba ngàn Tu Sĩ cũng hiện ra xung quanh .

Dẩn đầu là một lão giả, lão quét mắt nhìn toàn trường một cái .

Tất cả tức khắc trở nên im lặng .

Lão giả kia điềm đạm mở miệng:

-Hôm nay Luyện khí sư tới đây tham gia không ít người biết ta , nhưng mà ta vẩn cảm thấy nên giới thiệu một chút .

Lão giả kia nói xong dừng một chút rồi nói tiếp .

-Ta là Ngô Duy Trung, thủ tịch Đông Hoa Hoàng Triều Luyện Khí Sư, đồng thời cũng là một thành viên trong ban giám khảo lần thi này.

- Ngô Duy Trung ?

- Thập Phẩm Tôn Cấp Luyện Khí Sư.

- Kỳ thật dựa vào Khí Đạo Ngô Duy Trung sớm đã có tư cách đặt chân đến Vương Cấp, nhưng lão muốn đặt chân đến Thập Nhất Phẩm Tôn Cấp rồi mới tiến đến Vương Cấp.

- Khó trách Ngô Duy Trung có tư cách trở thành ban giám khảo trong lần thi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận