Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3218: Đế Cơ Mưu Đồ

Diệp Hạo làm theo cách của Phượng Tuyết.

Sau một khắc, hắn khiếp sợ phát hiện đạo quả của chính mình chỉ trong nháy mắt đã trở thành chân thần.

Cùng lúc đó đạo quả của hắn cũng nhanh chóng được củng cố.

- Các ngươi củng cố cũng quá nhanh rồi.

Diệp Hạo ngạc nhiên nói.

Dù là hệ thống tu hành của thiên hà Cửu Thiên hay hệ thống tu hành của thiên hà Hồn Thiên đều cần rất nhiều thời gian để củng cố.

Nào giống thiên hà này, nói củng cố liền củng cố?

- Chỉ cần có đủ thổ nhưỡng là có thể đi đến đỉnh cao nhất?

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết cau mày nói.

Nếu như vậy, cái hệ thống tu hành này cũng quá nghịch thiên rồi.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Phượng Tuyết lắc đầu nói.

- Tốc độ tu hành của chúng ta đúng thật là nhanh, nhưng sau khi đến Cấm Kỵ cảnh, thân thể của chúng ta sẽ xảy ra vấn đề.

- Cấm Kỵ cảnh?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Tinh hà Cửu Thiên cũng xuất hiện vấn đề này.

Nhưng Diệp Hạo lại chưa từng gặp phải.

Hắn biết đây là bởi vì khí huyết hắn đủ cường đại, căn bản không cần quan tâm đến áp chế mà quy tắc đặt lên trên người hắn.

- Không sai.

Phượng Tuyết gật đầu nói.

- Đối với chúng ta mà nói Cấm Kỵ cảnh đã từng là một ngưỡng cửa khó có thể vượt qua, nhưng nhờ thiên địa khôi phục, Cấm Kỵ cảnh cũng không còn là chướng ngại nữa.

Dừng một chút Phượng Tuyết nói tiếp.

- Cảnh giới chuyển dời đến Quá Khứ cảnh, Tương Lai cảnh, Kim Thế cảnh.

- Ba đại cảnh giới đều có chướng ngại vật?

- Đúng vậy.

Phượng Tuyết nói đến đây trong mắt nổi lên thống khổ.

- Chỉ cần đặt chân đến ba cảnh giới này, trạng thái đều không thể điều khiển được, tinh thần của bọn họ tự hồ rơi vào trạng thái điên cuồng.

- Thiên hà các ngươi có Chúa Tể không?

- Có, những năm này Chúa Tể vẫn luôn muốn giải quyết vấn đề này, đến bây giờ bọn họ vẫn không tìm được biện pháp nào.

Phượng Tuyết cười khổ nói.

Nghe vậy Diệp Hạo trầm mặc lại.

- Bởi vậy ta đề nghị ngươi tu hành đến Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong thì dừng.

Phượng Tuyết nhìn Diệp Hạo nói.

- Không sao, nói thật ta cũng chỉ muốn mở mang kiến thức một chút.

Diệp Hạo nghĩ một hồi liền vừa cười vừa nói.

- Ngươi đang đùa với lửa đấy.

Phượng Tuyết cảnh cáo nói.

- Đây là đạo quả mà ngươi tu hành, miễn ngươi dám đặt chân đến Siêu Thoát cảnh, cả đời này ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn thoát khỏi.

- Chuyện tương lai cứ để tương lai rồi nói.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Chuyện ngươi bây giờ nên làm là phải giúp ta tăng lên tới Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong.

Nhìn thái độ của Diệp Hạo, Phượng Tuyết biết mình khuyên nữa cũng vô dụng.

Gia hỏa này quá tự phụ, nào chịu nghe lời thuyết phục?

. . .

Đệ Cửu vực!

Một nơi sâu trong rừng trúc.

Một thiếu nữ mặc áo xanh lẳng lặng nhìn hạt giống nảy mầm trước mặt.

Trong mắt nàng lấp loé ánh sáng vàng kim lộng lẫy.

Nàng ở đây quan sát hạt giống biến hoá.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, hạt giốt rốt cục cũng trưởng thành đại thụ che trời.

Lúc này Thược Dược từ ngoài đi vào.

Khi nàng nhìn thấy gốc đại thụ kia liền sững sờ một chút.

- Tiểu thư, thần chủng của Diệp công tử đã đến Thị Thần cảnh.

Thược Dược khom người nói.

- Thị Thần cảnh?

Ánh mắt nữ tử áo xanh lóe lên một cái.

- Tiến độ vẫn hơi chậm.

- Diệp công tử vừa tu hành thần chủng cũng đồng thời tu hành võ hồn.

Thược Dược nói đến đây lại chần chờ một chút mới hỏi.

- Tiểu thư, trong lòng ta có một nghi vấn.

- Nghi vấn gì?

Nữ tử áo xanh thản nhiên nói.

- Phượng Tuyết là người của ngươi sao?

Thược Dược cắn môi nói.

- Đúng vậy.

Nữ tử áo xanh gật đầu.

Trong lòng Thược Dược không khỏi nổi lên một cơn bão.

Trước đó thông qua Thông Thiên kính quan sát nàng còn chưa cảm thấy gì, nhưng khi nàng biết tiểu thư cũng đang tu hành Chủng Thần chi thuật, ý nghĩ này bắt đầu hình thành.

- Ngươi đang âm mưu với Diệp công tử?

Nói đến đây Thược Dược mới nhận ra mình đã nói ra lời mà mình không nên nói.

- Ta đã đi lên con đường không thể trở về, dựa vào đâu Diệp Hạo chỉ lo thân mình?

Nữ tử áo xanh nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ, tiếp đó trên khuôn mặt tinh xảo của nàng xuất hiện những phù văn huyết sắc.

Những phù văn kia chuyển động ở trên mặt nàng.

Nhìn qua vô cùng dữ tợn.

- Tiểu thư, ngươi sao vậy?

Thược Dược kinh hãi nói.

Nữ tử áo xanh thét dài một tiếng, khí huyết trong cơ thể ầm vang bộc phát.

Thân thể nàng phảng phất lư đồng cháy hừng hực.

Một thời gian ngắn sau phù văn huyết sắc mới bị áp chế xuống.

Sau một lúc nữ tử áo xanh nhẹ giọng thở dài nói.

- Chủng Thần chi thuật có khuyết điểm.

- Vừa rồi tiểu thư giống như bị nguyền rủa?

Thược Dược bất an nói.

- Ta cũng không biết đây có phải là nguyền rủa hay không? Nhưng loại cảm giác này thật tệ.

Nữ tử áo xanh vừa nói, trên mặt cũng lộ ra một tia buồn vô cớ.

Trong lòng Thược Dược giật mình.

Nữ tử áo xanh là ai?

Người đứng đầu thế hệ tuổi trẻ thiên hà Hồn Thiên.

Tương lai nhất định có thể đặt chân đến Chúa Tể cảnh.

Không sai.

Nhất định đặt chân Chúa Tể.

Người khác là có chút khả năng.

Nhưng Đế Cơ lại chắc chắn có thể đặt chân đến cảnh giới này.

Không thể nghi ngờ!

Cho dù đối thủ của Đế Cơ cũng cảm thấy Đế Cơ đặt chân đến Chúa Tể cảnh là không hề có vấn đề gì.

Nhưng bây giờ trên mặt Đế Cơ lại lộ ra tia buồn vô cớ.

Như vậy nói rõ điều gì?

Chẳng lẽ Đế Cơ cũng không giải quyết được vấn đề này?

- Tiểu thư, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Diệp công tử có thể giải quyết vấn đề này?

Cũng không biết qua bao lâu Thược Dược nhịn không được hỏi.

- Vấn đề mà ngay cả ta còn không giải quyết được, ngươi cảm thấy hắn có thể giải quyết được?

Đế Cơ nói đến đây liền nhìn qua Thược Dược.

- Ta biết ngươi đang suy cái gì, nhưng ngươi biết vì sao ta muốn Phượng Tuyết truyền thụ Chủng Thần chi thuật cho Diệp Hạo không?

- Vừa rồi không phải ngươi nói không muốn Diệp công tử chỉ lo thân mình?

Thược Dược thử thăm dò nói.

- Đó chỉ là một nguyên nhân, kỳ thật quan trọng hơn chính là sau khi Diệp Hạo nắm vững Chủng Thần chi thuật, có lẽ mới có tư cách đấu một trận với ta.

Đế Cơ lạnh nhạt nói.

Thược Dược trầm mặc lại.

Đế Cơ vẫn là Đế Cơ cao ngạo.

. . .

Tử Thần cảnh!

Sinh Thần cảnh!

Hợp Thần cảnh!

Thần Vương cảnh!

Khi Chủng Thần chi thuật của Diệp Hạo tu hành đến Thần Vương cảnh, hắn mới đi đến Đệ Nhị vực.

Hai người lái chiến hạm Thần Hoàng cấp đáp xuống một đại lục trông nhìn có vẻ rất phồn hoa.

Diệp Hạo vận dụng hệ quả thiên hà Cửu Thiên quét qua một phen liền kinh ngạc nói.

- Trên đại lục này có Quá Khứ cảnh trung kỳ.

- Đây là Đệ Nhị vực đấy, có nhân vật cấp bậc này không phải là chuyện rất bình thường sao?

Phượng Tuyết nhìn Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Diệp Hạo rất tán thành gật gật đầu.

- Có lý.

Ngay sau đó hắn nhìn về phía chiến hạm bên người nói.

- Tiến hành dò xét tài nguyên trên đại lục này.

Kỳ thật Diệp Hạo không hề quan tâm đến tài nguyên trên khối đại lục này.

Thứ hắn quan tâm là nơi này có loại thổ nhưỡng cao cấp không.

Chiến hạm liền phái ra mấy ngàn người máy tản ra xung quanh dò xét.

Chỉ trong thời gian ngắn bọn chúng đã hợp thành một tấm lưới lớn truyền hết toàn bộ tình huống của đại lục về chiến hạm.

Sau khi chiến hạm phân tích, rất nhanh đã xuất hiện một hình ảnh.

- Chủ nhân, chúng ta tìm được một khối thổ nhưỡng đẳng cấp cao.

Trên mặt Diệp Hạo lập tức lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

- Cho ta vị trí.

Chiến hạm lập tức truyền cho Diệp Hạo vị trí chính xác.

- Ngươi phụ trách khai thác tài nguyên.

Nói xong Diệp Hạo mang theo Phượng Tuyết vọt tới nơi đó.

Khi đến nơi Diệp Hạo mới phát hiện nơi này chính là một mỏ quặng.

Bên trong mỏ có hàng vạn thợ mỏ đang đào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận