Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 970: Hảo hảo biểu hiện

- Ừm, hai người đột phá đi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Đột phá đại cảnh giới không phải chuyện đùa.

Để cho an toàn, hai người Sở Kiều Kiều và Chung Thần Tú nhờ Diệp Hạo hộ pháp.

Bọn họ ừm một tiếng rồi bắt đầu đột phá.

Muốn đột phá đến Tiên Chủ Cảnh phải làm cho nhục thân và thần hồn giao hòa, trong quá trình giao hòa, cả nhục thân và thần hồn đều sẽ cường đại hơn rất nhiều, nhưng mà quá trình giao hòa không có đơn giản như trong tưởng tượng.

Dù Sở Kiều Kiều và Chung Thần Tú đã chuẩn bị đầy đủ nhưng vẫn cần thời gian nửa tháng mới đột phá thành công.

Thật ra, cái này cần phải tìm được một thời điểm thích hợp.

Chỉ cần đúng thời điểm này thì những chuyện phía sau sẽ đơn giản hơn nhiều.

Lúc hai nhục thân và thần hồn của hai người dung hợp thì không gian xung quanh họ mơ hồ run rẩy, đây là bởi vì khi bọ hắn đột phá không khống chế được năng lượng bên trong cơ thể.

Rất nhanh từng đạo thần niệm phủ xuống nơi này.

Bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc hai đang đột phá.

- Biến.

Giọng của Diệp Hạo như kinh lôi vang lên.

Những thần niệm đến đây nhìn trộm nhao nhao phá toái, lập tức những tu sĩ này ý thức được bên cạnh hai người đang đột phá này có cường giả bảo vệ.

Bịch một tiếng, cửa phòng bị đạp ra, sau đó, bốn năm thanh niên hùng hổ đi vào.

- Lão tử muốn nhìn xem ai dám chấn vỡ thần niệm của ta?

Một thanh niên trong đó nhìn Diệp Hạo mắng.

- Biến.

Diệp Hạo lườm thanh niên này một cái.

Nhìn trộm người khác đột phá là tối kỵ trong tu hành.

Vậy mà những thanh niên này còn nghênh ngang đến đây gây sự, thật coi Diệp Hạo là quả hồng mềm muốn bóp thì bóp à?

- Mấy anh em, có người nói chúng ta biến đi, mọi người nói chúng ta nên làm gì đây?

Thanh niên kia âm lãnh cười một tiếng, lớn tiếng nói.

- Đánh.

- Đánh chết cho ta, bậc giun đế này cũng dám đắc tội Đỗ thiếu sao?

- Hôm nay, không đánh cho mặt hắn nở hoa không được dừng lại.

Thanh niên kia lung lay đầu, phát ra những tiếng kêu răng rắc, chỉ Diệp Hạo nói:

- Những anh em của ta đã lên tiếng, vậy thì sự tình hôm nay cứ theo bọn họ nói làm đi.

- Nếu anh em của ngươi nói người ăn cứt thì ngươi có đi ăn hay không?

- Mẹ nó, ngươi tự tìm đường chết.

Thanh niên kia vừa nói vừa đánh một quyền tới Diệp Hạo, không thể không nói thanh niên này vẫn có chút thực lực, bởi vì hắn vừa mới động thủ thì Diệp Hạo đã nhìn ra tu vi của hắn.

Kim Tiên hai mươi bốn chuyển!

Tu vi như vậy tương lai có thể trở thành Tiên Chủ Cao Giai.

Nhưng mà nếu không có chút tài năng sao có thể dám tùy tiện gây chuyện được?

Diệp Hạo không thèm động, thần niệm hóa thành một cây gậy gỗ đánh tới vùng eo của thanh niên kia, thanh niên đó như bị sét đánh phần eo liên tục co rút ba lần rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Những thanh niên đi theo toàn bộ sợ hãi.

Chuyện gì xảy ra?

Gia hỏa bề ngoài xấu xí này không ngờ mạnh hơn Đỗ Uy?

Cây gậy gỗ kia chợt quay lại đánh tới mắt cá chân của hắn, thần thể Đỗ Uy nghiên một cái quỳ trước mặt Diệp Hạo.

- Chỉ có tu vi như vậy mà cũng dám làm chó vẫy đuôi trước mặt ta?

Diệp Hạo khinh bỉ lên tiếng.

Thật ra, người có bản lãnh chân chính sẽ không làm nhưng việc hạ lưu này.

Bởi vì không phù hợp với thân phận bản thân.

Chỉ có Đỗ Uy có một chút bản lãnh nhỏ mới ưa thích làm những việc này.

- Ngươi biết ta là ai không?

- Ta thật không biết ngươi là ai?

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, sau lưng hắn xuất hiện một cái ghế mây, Diệp Hạo lười biếng nằm trên ghế nhành nhạt nói.

- Ta là người của Tứ Hải Vương Phủ.

- Tứ Hải Vương Phủ?

Diệp Hạo nghe được mấy chữ này, trong lòng nao nao.

Không phải hắn sợ Tử Hải Vương.

Diệp Hạo lấy được hạng hai trong Hội Chiến Ba Tộc nên danh khí của hắn lần nữa dâng lên, bây giờ, hắn trong thế hệ trẻ tuổi cũng không còn là mười đại cự đầu nữa, mà có thể đứng đầu trong mười đại cự đầu a.

Thiên kiêu như vậy ai dám đắc tội?

Nhìn thấy thần sắc của Diệp Hạo, Đỗ Uy còn tưởng là Diệp Hạo sợ hãi, nên dương dương đắc ý nói:

- Sợ rồi hả?

- Sợ?

Diệp Hạo hơi hơi lắc đầu nói:

- Tứ Hải Vương họ Thường nhỉ?

- Đỗ gia chúng ta là gia tộc phụ thuộc Tứ Hải Vương.

- Vậy thì ngươi còn kéo quan hệ cái gì?

- Ta còn cần kéo quan hệ sao? Chỉ riêng Đỗ gia đã có thể trị chết ngươi rồi.

- Ta không tin.

Dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng chơi đùa cùng tên tiểu ác bá này một chút.

- Lão Ngũ, đi gọi ca ca của ta đi.

Đỗ Uy nhìn một thanh niên bên cạnh nói.

Thanh niên kia nhẹ gật đầu, sau đó nhìn Diệp Hạo giống như một người chết rời đi.

Diệp Hạo vẫn ung dung nhìn Đỗ Uy đang quỳ trước mặt mình nói:

- Tốt nhất ngươi nên gọi thêm vài người nữa tới a, ta sợ ca ngươi cũng không dám đụng đến ta đâu

- Ca ca của ta không dám đụng đến ngươi?

Đỗ Uy giống như nghe được chuyện buốn cười nhất trên thế gian nói:

- Ngươi có biết anh của ta là ai không? Phó Tướng Vũ Lâm Quân, Vũ Lâm Quân có ba ngàn thủ hạ, sẽ không dám đụng đến ngươi hả?

- Vũ Lâm Quân hả?

Diệp Hạo cười nói:

- Vừa vặn ta cũng quen biết một người ở Vũ Lâm Quân.

- Ngươi biết ai?

- Tô Tử Hiên.

- Tô Tử Hiên? Chưa từng nghe qua.

Đỗ Uy suy nghĩ một chút rồi nhìn về mấy thanh niên bên cạnh, gia thế của mấy thanh niên này cùng Đỗ Uy cũng không khác mấy, nhưng tu vi của bọn họ không cao nên nhận hắn làm đại ca.

- Chắc hơn phân nửa là Tiểu Đội Trưởng mà thôi, loại cặn bã như vậy cũng không có tư cách nhận biết ta.

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

Trong thế hệ tuổi trẻ, Tô Tử Hiên thuộc về Thê Đội Thứ Hai.

Mà Vô Danh, Chiết Phiến Công Tử, thuộc về Thê Đội Thứ Nhất, còn bản thân và Trác Tinh Nhi cho dù cấp bậc Tiên Tôn cũng phải cho mặt mũi, hay nói cách khác, bọn người Diệp Hạo không thuộc về bất kỳ thê đội nào.

Bởi vì bạn hắn không thể đơn thuần dùng thế hệ trẻ tuổi để hình dung được.

Ngươi gặp qua tu sĩ nào của thế hệ trẻ tuổi có thể chống lại Tiên Tôn chưa?

Thê Đội Thứ Hai cũng có rất nhiều tu sĩ mạnh mẽ.

Sở dĩ Đỗ Uy không quen biết Tô Tử Hiên bởi vì hắn không có tư cách này.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ một hồi rồi thả một Thần Hồn Phân Thân ra, lập tức cảm ứng phạm vi, rất nhanh, hắn đã tìm được Tô Tử Hiên trong quân doanh.

- Tô Tử Hiên.

Tô Tử Hiên đang trong đại doanh xem hồ sơ, trong tai bỗng vang lên tiếng truyền âm của Diệp Hạo.

- Ai đó?

Sau một khắc, thân ảnh của Diệp Hạo xuất hiện trước mặt hắn.

- Thần Hồn Phân Thân!

Tô Tử Hiên giật mình nói.

Chỉ có thần hồn phân thân mới có thể đến vô ảnh đi vô tung.

- Diệp Công Tử.

Khi nhìn rõ người trước mặt là ai, Tô Tử Hiên vội vàng hành lễ.

Bây giờ, Tô Tử Hiên may mắn đã tiêu tan hiềm khích lúc trước với Diệp Hạo.

Ai dám khiêu chiến với Diệp Hạo nữa a?

Không thấy dù Ngọc Ngọc Công Tử một trong mười đại cự đầu cũng chịu thua hay sao?

- Ta gặp một chút phiền phức.

Diệp Hạo nhìn Tô Tử Hiên nói.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy, Tô Tử Hiên vội nói:

- Không biết Diệp công tử gặp chuyện gì? Cho dù nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần làm được ta sẽ không tiếc.

Tô Tử Hiên nói lời này cũng không phải nói chơi.

Hắn ước gì có thể dính líu quan hệ với Diệp Hạo.

Hiện tại, Diệp Hạo cầu đến bản thân, sao hắn không cố gắng biểu hiện cho được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận