Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1961: Có Chút Lãng Phí

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Thạch Nam nói rồi đưa tay nhỏ đặt lên quả cầu năng lượng, mà ngay lúc nàng muốn buông ra, thì tay Diệp Hạo đã đè xuống.

- Ngươi làm gì vậy?

Thạch Nam ngượng ngùng kêu lên.

- Trước đó, cô không nghe ta nói với Tử Đế sao? Dù cô thống khổ thế nào cũng không được buông ra.

Diệp Hạo hung hăng trừng Thạch Nam một cái.

- Cô cho rằng cơ duyên như vậy rất nhiều à?

Thạch Nam bị Diệp Hạo răng dạy há to miệng nhưng không biết nói gì.

Nàng rũ đầu xuống.

- Có chuyện gì sao?

Thánh Đức nhìn Tử Đế một cái.

Tử Đế nhẹ nhàng thở dài.

- Đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

Thánh Đức khẽ giật mình, lập tức trầm mặc.

Diệp Hạo quá kinh diễm.

Cũng đã vượt xa cực hạn mà bọn họ biết.

Người như vậy làm sao có thể yêu thích Thạch Nam được?

Phần cảm tình này nhất định hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Diệp Hạo rõ ràng đánh giá cao Thạch Nam.

Diệp Hạo ban đầu muốn Thạch Nam hấp thụ 250 trị số dược dịch, nhưng khi Thạch Nam hấp thu được 180 thì không kiên trì được.

- Diệp Hạo, ta không được.

Trên mặt Thạch Nam lộ ra thần sắc cực kỳ thống khổ.

- Kiên trì thêm một chút nữa.

Diệp Hạo nói xong điểm Sinh Mệnh Chi Chỉ vào người Thạch Nam.

Bất quá Sinh Mệnh Chi Chỉ không duy trì được bao lâu thân thể Thạch Nam lại lần nữa vặn vẹo.

- A….

Nhìn thần sắc thống khổ của Thạch Nam, Tử Đế có chút không đành lòng nói.

- Phải bắt Thạch Nam tăng đến Thập nhất à?

Nói đến đây thân hình Diệp Hạo lóe lên một cái điểm trên người Thạch Nam một chỉ, giây lát sau đợi đến lúc Thạch Nam không kiên trì được, hắn lần nữa điểm ra một chỉ, cứ như vậy đợi cho Thạch Nam hấp thu 210, Diệp Hạo mới buông lỏng ta nàng ra, lập tức nàng lâm vào hôn mê.

Diệp Hạo vội vàng đỡ lấy nàng.

- Vẫn để ta tới đi.

Lúc này Tử Đế đi tới.

Diệp Hạo lập tức giao Thạch Nam cho Tử Đế.

- Tiền bối, tới phiên ngài.

Diệp Hạo nhìn về phía Thánh Đức.

Thánh Đức không khỏi rùng mình một cái.

- Chút nữa ta sẽ không hôn mê như vậy chứ?

Thách Đức có chút kiêng dè hỏi.

Thánh Đức tốt xấu gì cũng là bậc tiền bối, cần có thể diện một chút a.

- Tiền bối chỉ cần hấp thu 150 là được.

Diệp Hạo nói khẽ.

Thánh Đức bình phục một lúc lâu mới đưa bàn tay đặt trên quả cầu năng lượng.

Rất nhanh hắn đã thở dài một hơn.

Đau đớn so với hắn tưởng tượng nhẹ hơn không ít.

Theo lấy thời gian càng dài đau đớn cũng dần dần càng sâu, bất quá đến độ tuổi cùng cấp độ này, Thánh Đức dù thống khổ mấy cũng sẽ không biểu hiện trên mặt.

Khi Thánh Đức hấp thu 150 trị số dược dịch, Diệp Hạo mới ra hiệu cho hắn có thể buông lỏng, ngay lúc Thánh Đức buông ra trong mắt còn lộ ra chút tiếc nuối, nhìn thần sắc tiếc nuối đó Diệp Hạo cũng không ngăn lão cản gia hỏa này tiếp tục hấp thu.

- Ta cảm giác được tự thân tiềm lực tăng lên gấp mấy lần, chỉ cần cho ta chút thời gian chiến lực ta có thể đề thăng.

Thánh Đức cảm thụ một phen hưng phấn nói.

- Bất quá đến cảnh giới của ngài hiện tại muốn lấp đầy tiềm lực không phải một chuyện đơn giản.

Diệp Hạo đưa cho Thánh Đức một Túi Càn Khôn.

- Ta nghĩ từng này Thần Thạch hẳn đã đủ.

Thần niệm Thánh Đức quét một cái, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Thần Thạch? Ngươi làm sao có Thần Thạch?

- Đào ra đó.

Thánh Đức lật Diệp Hạo một cái.

- Ngươi thử đào lại cho ta nhìn xem?

- Thần Thạch.

Tử Đế xông tới, cầm lấy một khối Thần Thạch nhìn một hồi.

- Thật đúng là Thần Thạch.

- Cái này cho cô.

Diệp Hạo nói xong đưa cho Tử Đế một Túi Càn Khôn khác.

Thần niệm Thánh Đức lơ đãng quét một cái, sau một khắc không khỏi đỏ lên.

- Dựa vào cái gì cho nàng 3 vạn, còn cho ta chỉ 1 vạn?

- Ngài không phải nữ nhân.

Diệp Hạo lườm Thánh Đức một cái.

Thánh Đức há to miệng, trong lúc nhất thời quả thực không biết nên phản bác như thế nào?

Tử Đế đỏ mặt trừng Diệp Hạo một cái.

- Nói loạn cái gì vậy.

- Ta nói Tử Đế, cô cả ngày ẩn trong sương mù, ta hiện tại còn không biết bộ dáng cô như thế nào đây.

Tử Đế cắn cắn bờ môi hỏi lại.

- Ngươi muốn nhìn?

- Muốn nhìn chứ.

Diệp Hạo không thèm nghĩ nói luôn, thế nhưng vừa mới nói đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

- Chờ chút, nhìn tướng mạo cô rồi có phải phụ trách với cô không?

- Không sai.

- Vậy coi như ta chưa nói gì đi.

Diệp Hạo lập tức lắc đầu.

- Làm sao? Có phải cảm thấy ta không xứng với ngươi?

Tử Đế nắm chặt nắm đấm nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Ta sợ ta không xứng với cô.

- Ngươi làm sao biết rõ ngươi không xứng với ta?

- Ta đã có 10 lão bà.

Trong mắt Tử Đế lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thạch Nam càng trừng lớn hai mắt.

- 10 lão bà thì thế nào?

Thiên Côn lúc này cười nói.

- Nhớ năm đó cơ thiếp ta có hơn 300 người.

- Im miệng.

Thạch Nam quát.

- Im miệng.

Tử Đế cũng quát theo.

Sau một khắc Thạch Nam cùng Tử Đế đối mặt một cái, tiếp lấy 2 người không lên tiếng nữa.

- Tiểu tử, ngươi tự xử lý đi.

Thánh Đức sờ râu cười híp mắt nói.

Nếu như nói trước đó Thánh Đức có chút lo lắng đối với Tộc chiến sắp đến, nhưng khi lão và Tử Đế đều có tư chất Thập nhất, lão cũng không còn lo lắng như trước nữa.

Không chút nào nghi ngờ, chờ trăm năm sau Thánh Đức có thể trở thành tại thế Thần Linh.

Tử Đế đoán chừng còn kém một chút, nhưng cũng có sức đánh một trận.

- Thiên Côn tiền bối, không biết ngươi có muốn vì Nhân tộc mà làm chút cống hiến không?

Diệp Hạo cười nói.

- Ta không hiểu ý ngươi.

Thiên Côn thật sự không hiểu.

Hắn đi theo tới đây không phải chỉ để góp vui sao?

- Ta chuẩn bị tăng ngươi lên cửu cấp Thiên Tài.

Diệp Hạo mỉm cười nói.

- Cửu cấp Thiên tài độ kiếp không có vấn đề gì, đến lúc đó ta lại giúp ngươi chuẩn bị một vài át chủ bài.

- Ngươi muốn tăng ta tới cửu cấp Thiên tài?

Lúc nói ra câu này trái tim Thiên Côn cũng run rẩy kịch liệt.

Hắn không hi vọng xa vời việc trở thành Thần linh.

Bởi vì độ khó thật sự quá lớn.

Chủ nhân Thánh Đức của hắn chuẩn bị nhiều năm như vậy mà chưa dám độ kiếp nữa đây nè.

- Có vấn đề gì không?

Diệp Hạo cười hỏi.

- Cái này có phải có chút lãng phí?

Thiên Côn biết rõ giá trị của quả cầu năng lượng.

- Chờ ngươi trở thành Thần Linh sau đó cùng Thánh Đức quét ngang Cấm Địa.

- Quét ngang Cấm Địa?

Nghe được bốn chữ này, trong mắt Thiên Côn không khỏi lộ ra nồng đậm chờ mong.

- Diệp Hạo, cảm ơn.

Thiên Côn biết rõ Diệp Hạo muốn cứu hắn.

Bởi vì thọ nguyên bản thân chỉ có hơn một ngàn năm, thời gian đến, hắn vẫn sẽ chết.

Chỉ có thông qua độ kiếp trở thành Thần, sinh mệnh mới có thể nhảy vọt.

- Tới đây.

Diệp Hạo ra hiệu Thiên Côn đưa tay đặt phía trên quả cầu năng lượng.

Bàn tay Thiên Côn đặt lên, sắc mặt Diệp Hạo không khỏi biến đổi.

Bởi vì bàn tay Thiên Côn ngay cả run một chút cũng không có.

Nghị lực đến cỡ nào chứ?

Diệp Hạo để ý tới trước đó ngay cả Thánh Đức cũng run tay một cái. Nhưng vừa nghĩ tới Thiên Côn đã từng ngồi ăn chờ chết, trong lòng Diệp Hạo cũng trở nên bình thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận