Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3183: Bán Bộ Chúa Tể Võ Hồn

Chín mươi chín võ hồn còn lại đều lao về hạt giống một cách không kiểm soát được.

Bọn chúng bị đốt cháy, năng lượng ẩn chứa bên trong cũng bi rút ra.

Từ từ bị tiêu diệt.

Nhìn những thiên cấp võ hồ kia tiêu tán, Diệp Hạo vội vàng ngăn cản.

Không phải hắn không cho hạt giống kim sắc thôn phệ, vấn đề là ngươi phải chừa lại cho ta mấy cái thứ.

Nếu thôn phệ hết, vậy phải làm sao đây?

Nhưng vấn đề là bây giờ Diệp Hạo căn bản không thể ngăn cản được.

Không qua bao lâu, một trăm võ hồn đều bị hạt giống kim sắc thôn phệ toàn bộ.

Mà hạt giống kim sắc tựa hồ không có thay đổi gì.

- Trời mẹ.

Diệp Hạo bị choáng váng.

- Chuyện gì vậy?

Khương Sùng Minh tò mò hỏi.

- Hạt giống kim sắc đã nuốt hết một trăm thiên cấp võ hồn của ta.

Diệp Hạo vẻ mặt đưa đám nói.

- Đây là chuyện tốt.

- Chuyện tốt?

- Ngươi cho rằng hạt giống kim sắc chỉ thôn phệ thôi sao?

Khương Sùng Minh nhếch miệng nói.

- Đến lúc đó hạt giống kim sắc sẽ cho ngươi võ hồn cao cấp hơn.

kim sắc chủng tử sẽ cho ngươi càng cao cấp hơn võ hồn a.

Khương Sùng Minh nói xong, Diệp Hạo cũng chú ý thấy hạt giống kim sắc phun ra một võ hồn khác.

Võ hồn này tản ra một màu vàng đậm, nhưng phía rìa lại hiện ra tử sắc.

- Tiền bối, võ hồn có màu gì?

- Thiên cấp võ hồn kim sắc, địa cấp võ hồn ngân sắc, huyền cấp võ hồn lục sắc, hoàng cấp võ hồn hoàng sắc.

Khương Sùng Minh nói đến đây liền cảm thấy hứng thú hỏi.

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

- Phía rìa võ hồn của ta là tử sắc.

Diệp Hạo nói xong liền triệu hoán võ hồn của mình ra.

Võ hồn của Diệp Hạo là một tấm gương.

Không sai.

Tấm gương.

Nhưng khác biệt là từ tấm gương tràn ngập ra uy áp mênh mông.

- Tử sắc? Chỉ có võ hồn của Chúa Tể mới có màu này.

Khương Sùng Minh trợn mắt há hốc mồm mà nói ra.

Hắn nhìn võ hồn của Diệp Hạo một hồi nói.

- Võ hồn của ngươi hiện tại đã vượt qua thiên cấp, có thể xem là nửa Chúa Tể cấp.

- Mới nửa Chúa Tể cấp thôi sao?

Diệp Hạo có chút thất vọng nói.

- Nửa Chúa Tể cấp mà ngươi còn chưa thoả mãn?

Khương Sùng Minh bối rối.

- Ngươi có biết bây giờ ngươi mới có tu vi gì không?

Diệp Hạo chỉ mới chân ướt chân ráo làm quen với đại đạo ở tinh hà mới mà thôi.

- Đúng rồi, võ hồn của ngươi có năng lực gì?

- Phục chế.

Diệp Hạo nghiên cứu một phen rồi trả lời.

- Võ hồn của ta có thể phục chế năng lực của bất kỳ một võ hồn nào khác, đương nhiên đẳng cấp võ hồn của đối phương không thể thấp hơn ta.

- Phục chế?

Khương Sùng Minh ngây ngẩn cả người.

- Như vậy cũng quá lố rồi.

- Phục chế thì có tác dụng gì?

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

- Ta cảm thấy võ hồn này rất vô dụng.

- Em gái ngươi.

Khương Sùng Minh trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi cảm thấy phục chế võ hồn của ngươi khác tốt hơn hay có một trăm thiên cấp võ hồn tốt hơn?

Lời nói của Diệp Hạo khiến Khương Sùng Minh trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào?

Phục chế dù sao cũng chỉ là phục chế.

Thế nhưng một trăm võ hồn lại là thực sự.

Mà lúc này hạt giống kim sắc chấn động một cái, tiếp đó từ trong hạt giống lại phun ra một võ hồn khác.

Cái võ hồn này là một dấu cộng.

Nhìn thấy võ hồn này, cả người Diệp Hạo đều không hề vui vẻ gì.

Võ hồn cứ nhảm ruồi như vậy sao?

- Dấu cộng võ hồn.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng khi Khương Sùng Minh nhìn thấy võ hồn này lại kinh hô lên.

- Võ hồn này rất lợi hại sao?

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Dấu cộng võ hồn có thể tăng phúc.

- Tăng phúc?

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

Nếu như vậy chẳng phải là trò giỏi hơn thầy?

- Không sai.

- Nếu vậy thì cũng không tệ lắm.

Lúc này Diệp Hạo mới hài lòng gật đầu.

- Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?

Khương Sùng Minh tò mò hỏi.

- Ta muốn chém hết một thân sở học ra.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Chỉ để lại một nửa bản nguyên?

Khương Sùng Minh tựa hồ hiểu được.

- Đúng vậy.

- Để lại một nửa bản nguyên, ngươi sẽ tranh phong với thiên kiêu Hồn Thiên hà thế nào?

- Ngươi cảm thấy còn chưa đủ à?

Diệp Hạo cười hỏi.

Nghe vậy Khương Sùng Minh lập tức ngây ngẩn cả người.

Diệp Hạo cường đại khiến trong lòng Khương Sùng Minh cũng phải hoảng sợ.

- Ngươi không nên xem thường Hồn Thiên hà, hiện tại Hồn Thiên hà cũng có vài chí tôn thực lực cực kỳ mạnh mẽ.

- Không sao, đến lúc đó ta sẽ tiếp từng người một.

Diệp Hạo nói đến đây đột nhiên nghĩ đến một vấn đề,

- Tiền bối, vì sao ngươi lại xây dựng truyền tống trận giữa hai ngân hà?

- Bởi vì ta là một tên thất bại.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng Khương Sùng Minh lại ủ rũ nói.

- Tiền bối có thể xây dựng được truyền tống trận giữa hai tinh hà, ta nghĩ trong hàng ngũ Chúa Tể cũng sẽ là nhân vật cực kỳ mạnh mẽ.

Diệp Hạo hơi chút trầm ngâm rồi nói.

- Ta thua dưới tay Cơ Phượng Hoàng.

- Cơ Phượng Hoàng?

- Cơ Phượng Hoàng là Chúa Tể mạnh mẽ nhất Hồn Thiên hà, năm đó lúc ta khiêu chiến Cơ Phượng Hoàng đã ước định, nếu ai thua sẽ không được xuất thế.

Khương Sùng Minh cười khổ nói.

- Kết quả chắc hẳn ngươi cũng biết, ta thua.

- Ngươi còn chưa nói điểm chính.

- Ta thua nhưng ta không phục, ta lại thách đấu Cơ Phượng Hoàng lần nữa, nhưng trận đấu lần này sẽ là truyền nhân của chúng ta.

Khương Sùng Minh nói đến đây, hắn dùng ánh mát tràn ngập nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói.

- Mà bây giờ ta cảm thấy ta có lẽ sẽ thắng.

- Thanh Đế thì sao?

- Tư chất của tên tiểu tử Thanh Đế kia không được.

Khương Sùng Minh nhếch miệng nói.

- Trước đó ta tìm được một tên tiểu tử Côn Lôn, kết quả bị đệ tử Cơ Phượng Hoàng dùng ba chiếu thiếu chút nữa đã đánh chết.

- Bây giờ hắn đi đâu?

- Đi Hồn Thiên hà xông xáo.

Diệp Hạo ồ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Khương Sùng Minh lập tức gấp gáp.

- Ngươi làm gì vậy?

- Ta chém một nửa bản nguyên trước, sau đó lại rút đi toàn bộ đạo quả.

Diệp Hạo nói xong liền bắt đầu đi chém bản nguyên.

Khương Sùng Minh nhìn một chút biến sắc.

Tự chém một nửa bản nguyên, thống khổ khó có thể tưởng tượng.

Nhưng Diệp Hạo lại giống như không có vấn đề gì.

Từ chuyện này là có thể thấy được tâm tính của Diệp Hạo tuyệt đối không phải người thường có thể bằng được.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu bên người Diệp Hạo xuất hiện một bóng người.

Thân ảnh này không khác gì hắn.

Toàn thân tràn ngập chấn động, chỉ mỗi phất tay thôi cũng tạo ra gợn sóng.

Mà thân thể Diệp Hạo lại giống như một người bình thường.

Toàn thân đều không có một chút chấn động nào.

Nhưng trong đầu hắn lại có một hạt giống kim sắc và hai thiên cấp võ hồn.

- Ngươi hành động cũng quá nhanh rồi?

Khương Sùng Minh kinh ngạc hỏi.

- Hệ thống tu hành của Hồn Thiên hà các ngươi thật không tệ, võ hồn quyết định tất cả.

Diệp Hạo nhìn Khương Sùng Minh nói.

Trong khoảng thời gian này Diệp Hạo im lặng cảm ngộ hai thiên cấp võ hồn này.

Bên trong võ hồn ẩn chứa rất nhiều ảo diệu.

- Kỳ thật giữa hai bên có rất nhiều thứ giống nhau, tỉ như rất nhiều tài nguyên đều tương đồng.

Khương Sùng Minh gật đầu nói.

- Các ngươi tu hành bản nguyên tâm pháp, không có bản nguyên tâm pháp, cho dù có thần thông mạnh thế nào cũng vô dụng.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo nói xong liền đứng lên.

- Ta chuẩn bị đi chung quanh một chút nhìn xem?

- Đừng.

Khương Sùng Minh lập tức trở nên gấp gáp.

- Ngươi còn chưa làm đệ tử của ta nưa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận