Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2545: Chung Cực Thủ Đoạn

- Ta cảm thấy với chiến lực hiện giờ ta có thể đánh ngang tay với đệ tam, nhưng trên đệ tam còn đệ nhị và đệ nhất nữa.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Thành chủ Thiên Không thành hẳn sẽ không như vậy chứ?

- Ngươi nói tình trạng ở Thiên Không thành một lần cho ta xem.

Chó con trầm giọng nói.

Diệp Hạo đại khái kể lại toàn bộ quá trình ở Thiên Không thành một lần.

- Ngươi có từng nghĩ tới vì sao đệ nhất lại đi tìm ngươi không?

Chó con nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Dựa theo ngươi nói lúc trước ngươi đánh ngang tay với đệ ngũ, nói cách khác vô luận là đệ tứ, đệ tam hay đệ nhị đều thích hợp làm đạo lữ với đệ nhất hơn ngươi nhiều.

Nghe đến đây Diệp Hạo biến sắc.

- Thiên Không thành quan trọng chuyện huyết mạch truyền thừa, nếu đã như vậy thì vì sao không cho đệ nhị và đệ nhất kết hợp?

Chó con bình tĩnh nói.

- Hơn nữa ngươi cảm thấy ngươi ưu tú hơn đệ nhất chỗ nào mà khiến cho đệ nhất mới gặp ngươi lần đầu đã cảm mến ngươi chứ?

Trái tim Diệp Hạo không khỏi chìm xuống dưới. Những vấn đề này lúc trước hắn vẫn không hề nghi ngờ. Bây giờ sau khi được chó con phân tích hắn mới phát hiện đúng thật là có nhiều điểm đáng ngờ?

- Hơn nữa còn có một chuyện cực kỳ quan trọng.

- Chuyện nào?

- Vô luận huyết mạch của ngươi hay là huyết mạch của đệ nhất, xác suất hai người các ngươi sinh ra dòng dõi vô cùng thấp, huống chi là việc hai người các ngươi kết hợp?

Chó con nghiêm túc nói.

- Như trong một thời gian ngắn ngủi các ngươi lại ra đời huyết mạch? Ngươi thực cho rằng là do vận khí của các ngươi sao?

- Ý của ngươi là...?

Sắc mặt Diệp Hạo trắng bệch.

Những năm này Diệp Hạo vẫn luôn cảm thấy mình khiến đệ nhất phải thua thiệt. Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện có lẽ ngay từ đầu họ đã đưa hắn vào một cái bẫy.

- Ta cảm thấy thành chủ Thiên Không thành từ nơi xâu xa đã thay đổi quy tắc khiến cho ngươi khi kết hợp với đệ nhất có thể thuật lợi sinh hạ huyết mạch.

Chó con nói đến đây ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta rất muốn biết trên người của ngươi đến cùng là có gì đặc biệt mà khiến cho hai vị cường giả đại năng đều thiết lập ván cục với ngươi.

Chỉ chốc lát sau thần sắc chó con càng trở nên ngưng trọng.

- Không đúng, trong cơ thể của ngươi sao lại chứa cấm kỵ huyết mạch?

Chó con nhịn không được biến sắc.

- năm đó khi ta ở hai giới ngẫu nhiên gặp được Đạo Tôn.

Diệp Hạo lấy hình thức giao động tinh thần để nói. Hai chữ Đạo Tôn không thể tùy tiện nói ra miệng được.

- Lúc trước Đạo Tôn cảm thấy tư chất ta quá kém nên ban cho ta một giọt thần huyết.

Diệp Hạo thong thả nói.

- Lúc đầu ta cho rằng chỉ là một giọt thần huyết thông thường, thế nhưng đi đến hiện tại mới phát hiện ra không ngờ nói lại là cấm kỵ huyết mạch, những năm này ta thông qua không ít thủ đoạn chiết xuất nên đạt đến cấp độ này.

- Những năm này ngươi có gặp Đạo Tôn không?

- Có gặp.

- Xem ra bây giờ ngươi cũng bị Đạo Tôn theo dõi.

Chó con nói đến đây có chút buồn bực nói.

- Ta đột nhiên phát hiện đi theo ngươi thật là nguy hiểm.

- Không phải ngươi cũng là cường giả cấm kỵ sao?

- Nhưng không phải bây giờ ta đang phế sao?

Chó con cười khổ nói.

- Nếu như ta đang ở thời kỳ đỉnh phong thì dù là ai ta cũng không sợ.

- Làm sao bây giờ?

Diệp Hạo nhìn chó con nói.

- Bây giờ ngươi còn chưa đặt chân đến Thần Vương cảnh, lo lắng làm gì?

Chó con ngay sau đó liền nói.

- Những tên kia muốn xuất thủ cũng phải đợi ngươi tiến vào Thần Hoàng cảnh, bởi vậy ngươi vẫn còn đủ thời gian để trưởng thành.

- Bây giờ thật sự ta cũng chả biết nên tin ai được?

Diệp Hạo cảm thấy có chút rối rắm.

- Tiểu tử, còn nhớ trước đó ta nói với ngươi về vận mệnh không?

- Nhớ.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ta cảm thấy những đại lão kia nhất định đã nhìn thấy gì đó trong vận mệnh trường hà. Đây cũng là lý do vì sao bọn họ từ sớm đã đặt bố cục trên thân thể ngươi.

Chó con nói khẽ.

- Một vị đại lão nhằm vào có lẽ sẽ không ảnh hưởng được đến vận mệnh của ngươi, nhưng hai ba vị đại lão liên thủ tuyệt đối ảnh hưởng được đến vận mệnh của ngươi. Phải biết trong vận mệnh trường hà chỉ cần có một chút sai lầm là có thể ảnh hưởng đến kết cục sau cùng.

- Không phải ngươi nói vận mệnh không thể sửa đổi sao?

- Rất nhiều đại lão đánh cờ trong vận mệnh trường hà, ngươi cho rằng nó không có một chút hiệu quả chắc?

Chó con cười nhạo nói.

Diệp Hạo yên lặng xuống.

- Nhưng bây giờ mưu đồ của những đại lão kia nhất định sẽ đều trở nên vô dụng cả.

Chó con nói tiếp.

- Vì sao?

Diệp Hạo khó hiểu nói.

- Bởi vì ngươi quen biết ta à.

Chó con nói xong liền đập bả vai Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Với tình trạng của ngươi bây giờ...?

Diệp Hạo hồ nghi nói.

- Năm đó ta cắm trong vận mệnh trường hà cũng không đại biểu cho việc ta không có thủ đoạn cấm kỵ.

Chó con hừ lạnh nói.

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Có thể tiêu diệt cấm kỵ hay không?

- Nếu ta ở trạng thái đỉnh phong có lẽ sẽ làm được, nhưng dựa vào thủ đoạn ta để lại vẫn không thể làm được.

Chó con trầm ngâm một chút nói.

- Nói cách khác cấm kỵ quyết tâm giết ngươi, ngươi căn bản không thể tránh khỏi.

Diệp Hạo nhìn chó con nói.

- Tiểu tử ngươi làm sao có thể nói như vậy chứ?

Chó con lập tức kêu lên.

- Ta không lo lắng cho ngươi sao?

- Sao ta lại cảm thấy là ngươi đang lo lắng cho chình mình vậy?

- Ngươi với ta bây giờ là một thể, ta lo lắng cho mình thì cũng giống như lo lắng cho ngươi thôi.

- Như vậy nói cho ngươi a.

Chó con nói đến đây lại thấp giọng nói.

- Ta có thủ đoạn cuối cùng, dù cho là cường giả đại năng cũng có thể gạt bỏ.

- Làm sao có thể?

Diệp Hạo không tin nói.

- Thủ đoạn kia là do vị trong truyền thuyết để lại.

- Ai cơ?

- Chính là vị có thể thoát khỏi vận mệnh trường hà đó.

- Sao ngươi biết vị đó?

- Bí mật.

- Độ Nhân kinh của ta có vấn đề sao?

- Ngươi đem kinh văn cho ta.

Diệp Hạo không nghi ngờ gì liền đem Độ Nhân kinh cho chó con.

Chó con nghiên cứu một hồi nói.

- Bản này Độ Nhân kinh này không có bất cứ vấn đề gì, ngươi có thể tiếp tục tu hành.

- Vậy ta an tâm rồi.

- Ngươi yên tâm cái rắm ấy.

Chó con tức giận nói.

- Ngươi phải biết huyết mạch của ngươi còn ở Thiên Không thành, trừ phi ngươi có thể bao trùm ở trên thành chủ Thiên Không, nếu không chỉ có thể đàng hoàng phục vụ cho hắn mà thôi.

- Chúng ta có thể nói một vài chuyện vui vẻ được không vậy?

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Ta đang giúp ngươi tỉnh táo lại thôi.

- Đúng rồi, công pháp của ta ngươi sửa đổi xong chưa?

- Công pháp? Ta quên mất.

Chó con có chút xấu hổ nói.

- Ngươi có thể đáng tin cậy một chút được không vậy?

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói.

- Ta vẫn luôn rất đáng tin đấy.

Chó con nói xong lại phất tay áo về phía Diệp Hạo nói.

- Được rồi, ta phải trở về giúp ngươi sửa công pháp.

Nói xong nó liền hóa thành một vệt sáng đi về tiểu thế giới của Diệp Hạo. Diệp Hạo nhìn xung quanh một lần rồi mới phóng lên phía trên.

Khi hắn vọt tới phía trên đã thu hút ánh mắt rất nhiều tu sĩ.

- Động tĩnh dưới hồ vừa rồi không phải do hắn làm ra đấy chứ?

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

- Chắc là không phải đâu.

- Ta cảm thấy vừa rồi hẳn là do Long Tu Ngư bạo động.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Khi tu sĩ bốn phía đang đàm luận Diệp Hạo lại gọi đám người Vương Túy Mặc nhanh chóng rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận