Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1205: Không thể

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

---------------------

Toàn trường xôn xao!

Đại Tinh Thần Chi Lực!

Lĩnh vực của Tiên Vương a!

Diệp Hạo làm sao có thể nắm giữ?

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer



Hoàn toàn không hợp đạo lý!

Mà theo âm thanh Diệp Hạo rơi xuống, tu sĩ toàn trường càng kinh sợ.

Không đặt chân Tiên Vương cảnh giới cũng có thể nắm giữ Đại Tinh Thần Chi Lực?

Làm sao có thể?

Cao tầng Đông Tiên Điện không biết nhưng đạo thân ảnh kia sao lại không hiểu được.

- Yêu Nghiệt, gia hỏa ngươi là Yêu Nghiệt.

Trong mắt đạo thân ảnh kia lộ ra một tia chấn động.

- Không ngờ ngươi vậy mà còn biết Yêu Nghiệt?

Diệp Hạo có chút kinh ngạc nhìn hắn hỏi lại.

- Sư tôn, ngươi nói hắn là Yêu Nghiệt? Vậy ngươi còn không giết hắn?

Đông Lâm lập tức nói ra.

- Im miệng.

Vượt ngoài Đông Lâm dự đoán đạo thân ảnh kia quát hắn.

- Sư tôn.

Trong mắt Đông Lâm tràn đầy nghi hoặc.

- Ngươi cho rằng Yêu Nghiệt là hạng người gì mà muốn giết thì giết?

Đạo thân ảnh kia nhìn Đông Lâm nói.

- Yêu Nghiệt là xưng hô với người thiên tư tuyệt luân, bởi vì tìm không thấy từ ngữ nào biểu đạt toàn bộ thiên tư của bọn họ.

- Tiêu chuẩn duy nhất để bình Yêu Nghiệt là Tiên Chủ cảnh đã nắm giữ chiến lược Tiên Vương, nói cách khác quần thể Yêu Nghiệt lúc Tiên Chủ cách đã có Vô Thượng Kim Thân cùng Đại Tinh Thần Chi Lực.

- Quần thể Cự Đầu trước mặt Yêu Nghiệt đều không là cái gì, bởi vì Cự Đầu tương lai nhiều nhất đặt chân đến Tiên Vương đỉnh phong, mà Yêu Nghiệt có thể đặt chân đến Bán Thần cảnh.

- Ngươi biết Bán Thần mang ý nghĩa gì không?

- Mang ý nghĩa bọn họ cón một bộ phận năng lượng của Thần.

- Thần!

- Tồn tại cùng Thiên Đạo.

- Bán Thần không đủ để cùng ngồi cùng ăn với Thiên Đạo nhưng Cửu Trọng Thiên vỡ vụn, Bán Thần có thể sống sót.

Sau khi thân ảnh nói đến đây, thần sắc tu sĩ toàn trường nhìn Diệp Hạo bắt đầu thay đổi.

Lúc này bọn họ cuối cùng cũng hiểu tại sao Chu Uyển Quân mạnh như vậy nhưng vẫy đi theo Diệp Hạo.

Cự Đầu thì như thế nào?

Ở trước mặt Yêu Nghiệt thực sự không tính là gì cả.

Nghe sư tôn nói cả người Đông Lâm nghẹn họng nhìn trân trối.

Lúc này hắn mới ý thức dược bản thân đắc tội với người nào.

Đạo thân ảnh kia nói đến đây rồi ngưng trọng nhìn qua Diệp Hạo nói.

- Diệp công tử, mong nể mặt ta, để ta đưa Đông Lâm đi được không?

- Đan Thanh Trưởng Lão Đông Tiên Điện có thể tính là thụ nghiệp ân sư của ta nhưng lại bị đồ đệ ngươi phế tu vi, Khô Mộc Lão Tổ Đông Tiên Điện năm đó có ân với ta nhưng lạ bị hắn đánh trọng thương không thể xuống giường; Sở Kiều Kiều Đông Tiên Điện là bằng hữu ta nhưng lại bị đồ đệ ngươi đả thương căn cơ.

Diệp Hạo chậm rãi nói ra.

- Ta sẽ bồi thường.

Đạo thân ảnh kia trầm mặc một cái nói.

- Bạch Thược đã chết.

Đúng lúc này Sở Kiều Kiều đỏ mắt nói.

- Ai làm?

Trong mắt Diệp Hạo không khỏi lóe lên một đạo sát cơ.

- Đông Lâm.

Sở Kiều Kiều chỉ vào Đông Lâm nói.

- Những năm này Bạch Thược đều một mực thủ hộ Phi Lại Phong không tranh quyền thế, thế nhưng Đông Lâm hết lần này đến lần khác muốn tiêu trừ tất cả ảnh hưởng từ ngươi, bởi vậy mang người đến hủy diệt, Bạch Thược ngăn cản đã bị một tay Đông Lâm đánh chết.

- Ngươi đáng chết.

Diệp Hạo nhìn Đông Lâm đang bị đinh giữa không trung nổi giận quát.

Năm đó Diệp Hạo đi tới Phi Lai Phong còn nhận ân huệ của Bạch Thược.

Chưa từng nghĩ đến tiểu cô nương đó lại bị đối phương giết chết.

- Diệp công tử.

Nhìn thấy Diệp Hạo nổi giận đạo thân ảnh kia gấp gáp.

- Đừng nói ngươi chỉ là một đạo ý niệm phân thân, dù bản tôn ngươi đích thân đến đây ngươi cũng không ngăn cản được ta.

Ánh mắt Diệp Hạo như điện, vừa nói xong lập tức như đạo kinh lôi vạch phá thời không.

Theo thoại âm Diệp Hạo vừa rơi xuống, đạo thân ảnh chập chờn thiếu chút nữa tan biến, mà Đông Lâm bị đặt giữa không trung lại ầm vang nổ nát vụn, hóa thành mưa máu rơi đầy trời.

Toàn bộ Đông Tiên Điện đều kinh sợ.

Có lẽ trước đó bọn họ còn không cách nào cảm giác được Diệp Hạo cường đại bao nhiêu.

Nhưng hiện tại bọn hắn đã rõ rồi.

Mạnh như Đông Lâm lại ngăn không được một hống của người ta.

- Ngươi…

Đạo thân ảnh chỉ vào Diệp Hạo, khuôn mặt lộ vẻ phẫn nộ.

- Hạ ngón tay ngươi xuống cho ta.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ta ở Cửu Trọng Thiên xông xáo dù Tiên Vương đỉnh phong cũng phải khách khí với ta, ngươi tính là thứ gì?

- Ngươi đi Cửu Trọng Thiên?

Nghe vậy đạo thân ảnh trừng lớn hai mắt.

- 10 năm trước Tu Đạo Văn Minh Cửu Trong Thiên phát triển đến đỉnh phong, cường giả tám đại trọng thiên đều tiến về cướp đoạt cơ duyên, nhìn bộ dáng của ngươi đã biết ngươi không mang theo đồ đệ ngươi tiến về Cửu Trọng Thiên cướp đoạt cơ duyên rồi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Sư tôn ngươi là ai?

- Ngươi không có tư cách biết sư tôn của ta.

Đạo thân ảnh kia nhìn Diệp Hạo thật sâu một cái rồi xoay người rời đi.

Không chút nào nghi ngờ Diệp Hạo có thể đi đến ngày hôm nay, tu vi sư tôn sau lưng hắn tuyệt đối sâu không lường được, còn nữa vừa nãy Diệp Hạo nhắc tới một điểm trọng yếu, Diệp Hạo nói hắn ở Cửu Trọng Thiên xông xáo, Tiên Vương đỉnh phong cũng phải khác khí.

Như vậy nói rõ sư tôn Diệp Hạo là một Bán Thần hay không?

Nghĩ tới đây, vị kia nào dám tiếp tục buông lời.

Hắn biết rõ tu vi bản thân.

Tiên Vương lục chuyển.

Tu vi như vậy ở Nhất Trọng Thiên cũng coi như một nhân vật, nhưng đứng tại Cửu Trọng Thiên cũng có chút không đáng chú ý. Hơn nữa hắn còn chú ý tới sức chiến đấu của Diệp Hạo.

Tiên Vương tam chuyển.

Như vậy cho dù bản tôn xuất thủ cũng không có khả năng một kích tất sát, mà nếu làm không được một kích tất sát mà nói hậu họa sẽ có vô tận.

Còn nữa Yêu Nghiệt như Diệp Hạo sẽ trưởng thành rất nhanh.

Cho hắn thêm một chút thời gian sẽ đuổi kịp bản thân.

Nhìn thấy Đông Lâm vẫn lạc, tâm tình đệ tử Đông Tiên Điện rất phức tạp.

Những năm này Đông Lâm bá đạo không ai cản nổi, phá trật tự tông môn đến thương tích đầy mình, toàn bộ Đông Tiên Điện có thể nói đều phục vụ cho hắn, nhưng có một thứ bọn họ không thể không thừa nhận, đó là địa vị Đông Tiên Điện tăng lên không ít.

Toàn bộ Đông Vực cho dù tu sĩ Viêm Hoàng Tông cũng tránh phát sinh xung đột cùng tu sĩ Đông Tiên Điện.

Bất quá bây giờ toàn bộ đều xong rồi.

Nhưng không ai dám nói gì cả.

Diệp Hạo quá mức cường thế, cho dù Tiên Vương cường giả, cũng bị trọng thương.

- Kiều Kiều, duỗi một ngón tay ngươi ra đây.

Diệp Hạo nhìn qua nói với Sở Kiều Kiều.

Sở Kiều Kiều không hiểu ý hắn nhưng vẫn duỗi tay ra.

Diệp Hạo cũng vươn một ngón tay, dưới sự kinh ngạc của toàn trường chạm vào ngón tay Sở Kiều Kiều, sau một khắc một màn thần kì phát sinh, từng đạo lực lượng thần bí bao phủ toàn thân nàng.

Chỉ sau vài hơi thở, Sở Kiều Kiều không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Thương thể ta tốt rồi?

- Căn cơ chỉ tổn thương thôi, có gì khó đâu chứ.

Diệp Hạo cười nói.

Trên mặt cao tầng Đan Đường không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.

- Diệp Tông Chủ.

Lúc này, một lão giả đi tới.

Diệp Hạo nhìn thấy lão giả, không khỏi thi lễ một cái nói.

- Đan Không Trưởng Lão.

Nghe vậy Đan Không sợ hết hồn nói.

- Không nên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận