Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1399: Hạo Nguyệt chủ động

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

- Có một số việc rất tàn khốc!

- Sợ rằng chúng ta không muốn đối mặt, nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Lời Nguyệt Quế Thánh Chủ giống như roi đánh lên người nàng.

Sắc mặt Trần Bế Nguyệt trắng bệch, hai đầu lông mày đầy thống khổ.

- Bế Nguyệt, ta biết lúc này không nên nói lời như vậy.

Một người bạn thân của Trần Bế Nguyệt cắn môi mở miệng.

- Diệp Thiên nếu đã mất đi toàn bộ tu vi, như vậy dù hắn có bối cảnh không gì sánh nổi, nên từ bỏ vẫn phải từ bỏ.

- Bế Nguyệt, ngươi nên biết rõ một bộ lạc hậu từng bước lạc hậu đều do đạo lý này. Chúng ta vì sao tiến vào Thời Gian Thần Tượng tranh đoạt thời gian mấy năm? Vì còn không phải vì nhiều một chút thời gian so với những người cùng giai. Diệp Thiên dù hiện tại phấn khởi tiến lên, ngươi cảm thấy cần thời gian bao lâu mới có thể đạt đến Tiên Tôn Cảnh? Dù kinh diễm đến đâu cũng phải hai ba trăm năm?

- Hai ba trăm năm sau, ngươi ta sớm đặt chân đến Tiên Vương Cảnh.

- Chúng ta bây giờ suy đoán Diệp Thiên còn có thể bình thường tu luyện, ai có thể bảo đảm hắn bị Thiên Khiển đả thương căn cơ? Bế Nguyệt, ngươi nên biết rõ đây là Thiên Khiển, chuyện gì cũng có thể phát sinh.

- Căn cơ của Diệp Thiên bị phế đi, chẳng lẽ ngươi đành lòng gả cho một phế vật?

- Đi nghịch thiên vốn là hành động tìm chết.

- Thiên Đạo chắc chắn đã hủy căn cơ của Diệp Thiên.

Trần Bế Nguyệt nghe tỷ muội của mình mồm năm miệng mười nói, trong lòng nhất thời loạn như ma.

Cô ta không phải không biết những tỷ muội này nói có đạo lý.

Nhưng nói từ bỏ Diệp Hạo trong lòng của nàng rất không muốn.

Nguyệt Quế Thánh Chủ nhìn thoáng qua nhóm bạn thân của Trần Bế Nguyệt, bình tĩnh nói:

- Các ngươi an ủi Bế Nguyệt một chút.

Nói đến đây, Nguyệt Quế Thánh Chủ quay người rời đi.

Trần Bế Nguyệt kinh ngạc đứng tại chỗ, sau đó đẩy đám bạn thân ra chạy nhanh đến phương hướng Đông Hoa Hoàng Triều.

Không qua bao lâu, Trần Bế Nguyệt đã đi tới Đông Hoa Hoàng Triều, được một Phượng Vệ dẫn đầu xuống tới đến thư phòng Tam Công Chúa.

Trong thư phòng có vài vị Tu Sĩ Vân Tiêu Cung, trong đó bao gồm Lão Tổ của Vân Tiêu Cung.

- Lão Tổ, thế nào rồi?

Hạo Nguyệt nhẹ giọng hỏi.

- Tu vi chém xuống đến Chân Tiên Cảnh.

Tóc trắng lão ẩu suy nghĩ nói.

- Căn cơ thì sao?

Hạo Nguyệt hỏi tiếp.

- Căn cơ không bị hao tổn.

Lão ẩu nói đến đây, nhìn thoáng qua Trần Bế Nguyệt đang vội vàng chạy tới.

- Có cách nào khôi phục không?

Trần Bế Nguyệt vội vàng hỏi.

- Tu hành phải đi từng bước một, đạo lý này ngươi cũng nên hiểu.

Tóc trắng lão ẩu khẽ lắc đầu.

- Thật không có cách nào sao?

Trần Bế Nguyệt không cam lòng.

Cô thật không cam tâm.

Những năm này cô ta gặp không ít nam tử kinh diễm, nhưng lại không có một ai vượt qua Diệp Hạo.

Sau khi nghe Nguyệt Quế Thụ đảm bảo hôn sự với Diệp Hạo, Trần Bế Nguyệt ngay cả nằm mơ có thể cười ra tiếng.

- Nếu bất kế đại giới tăng cao, tu vi có thể trong khoảng thời gian ngắn đặt chân đến Tiên Tôn.

Lão ẩu thổn tức nói tiếp.

- Nhưng như vậy Diệp Thiên cũng bị phế, cuối cùng chỉ sợ chỉ có thể đạt tới cấp độ Thiên Kiêu.

Trần Bế Nguyệt lảo đảo lùi lại mấy bước, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.

- Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật.

Trần Bế Nguyệt lẩm bẩm.

Nàng không cảm thấy lão ẩu sẽ gạt mình.

Trên thực tế, lão ẩu thật không lừa cô ta.

Bởi vì bà ta thật không biết kinh diễm Huyền Pháp giống như Trảm Ngã Thuật.

Hiện tại, Thanh Ma đặt chân đến Đệ Nhị Cảnh.

Vô Cương chắc chắn cũng như thế.

Càng quan trọng hơn là hai vị kia còn đang ở trạng thái Đỉnh Phong.

Tương đối mà nói, lão ẩu đã hơi chậm một chút.

Diệp Hạ bình tĩnh như thường, hắn nhìn Trần Bế Nguyệt mở miệng nói:

- Cho ta một chút thời gian, ta có thể khôi phục.

- Bao nhiêu thời gian?

Trần Bế Nguyệt hỏi lại.

- Ta không biết.

Diệp Hạo nghênh đón đôi mắt của nàng, chậm rãi nói.

- Huynh không cảm thấy cái hứa hẹn này quá bất lực sao?

- Căn cơ của ta không bị hao tổn.

- Nhưng huynh không còn nhiều thời gian để tiêu xài đâu?

Diệp Hạo trầm mặc một chút:

- Cô muốn nói cái gì?

- Giữa chúng ta có lẽ có duyên mà không phận.

Trần Bế Nguyệt im lặng một hồi đắng chát nói.

- Cô đi đi.

Diệp Hạo vung tay nói.

Trần Bế Nguyệt thật sâu nhìn Diệp Hạo một cái:

- Ta vĩnh viễn sẽ nhớ rõ, trong cuộc đời này đã từng có huynh.

- Không nhất định nhớ mãi không quên, tìm người thích hợp gả đi.

Mí mắt Diệp Hạo rủ xuống, thản nhiên nói.

Thân thể Trần Bế Nguyệt run lên một cái, nhưng vẫn quay người rời đi.

Hạo Nguyệt nhìn thấy Trần Bế Nguyệt rời đi khẽ lắc đầu.

- Nữ nhân có ánh mắt thiển cận.

- Cô muốn nói cái gì?

Diệp Hạo bình tĩnh hỏi.

- Ta không biết huynh làm chuyện gì nghịch thiên, nhưng nhìn đến giờ ánh mắt huynh vẫn yên tĩnh lạnh nhạt, chuyện nghịch thiên mà huynh làm hơn phân nửa thành công.

Con ngươi Hạo Nguyệt sáng ngời giống như sao trời:

- Còn nữa, ta không cảm thấy lấy huynh sẽ làm việc mua bán lỗ vốn.

Nói đến đây, Hạo Nguyệt tới gần Diệp Hạo, hơi thở như hoa lan nói :

- Huynh có thể nói cho ta biết đã làm chuyện gì nghịch thiên không?

Diệp Hạo không có cách nào lạnh nhạt.

Dù hắn không thấy rõ dung mạo chân thực của Hạo Nguyệt che dấu sau lụa mỏng, nhưng Trần Bế Nguyệt đã được khen là Tứ Trọng Thiên đệ nhị mỹ nữ, có thể tưởng tượng được tướng mạo của Hạo Nguyệt kinh người thế nào.

Còn nữa, trên người Hạo Nguyệt có mùi cực kì dễ ngửi, Diệp Hạo biết nó là mùi thơm của xử nữ.

Diệp Hạo hơi lui lại nửa bước.

Hạo Nguyệt lại hơi tiến lên, khoảng cách giữa hai người càng gần, Diệp Hạo thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nàng.

- Cô đừng như vậy.

Diệp Hạo có chút không dám nhìn ánh mắt Hạo Nguyệt.

Hạo Nguyệt trừng mắt.

- Huynh sợ?

- Ta có gì phải sợ?

Diệp Hạo bị Hạo Nguyệt kích thích, bỗng nhiên bước lên trước một bước.

Sắc mặt Hạo Nguyệt biến đổi.

Bởi vì giờ khắc này mũi của hai người đã chạm vào nhau, bờ môi gần như chạm vào cùng một chỗ.

Hạo Nguyệt bối rối vội vàng lui về sau.

Diệp Hạo nhìn thấy bộ dáng của Hạo Nguyệt, trên mặt một ra ý cười.

- Ta còn tưởng rằng cô thật không sợ chứ?

- Ta có gì phải sợ?

Làm cho Diệp Hạo không có nghĩ tới Hạo Nguyệt lại tiến lên phía trước, một tay ôm cổ Diệp Hạo, bờ môi đỏ thắm xẹt tới, hôn lên môi hắn.

Dù trên mặt Hạo Nguyệt vẫn mang một tầng lụa mỏng.

Nhưng loại tình huống này và hôn có gì khác nhau?

Tu Sĩ toàn trường thấy cảnh này đều kinh trụ.

Tình huống như thế nào đây?

Hạo Nguyệt chủ động hôn Diệp Hạo?

Con ngươi Diệp Hạo mở to hết cỡ.

Hắn đang nằm mơ hả.

Hạo Nguyệt có biết mình đang làm cái gì không?

Diệp Hạo còn chưa kịp hưởng thụ bờ môi thơm ngát của Hạo Nguyệt, nàng đã nhẹ nhàng lui về phía sau hai bước, tiếp đó Hạo Nguyệt ngưng trọng nhìn Cung Chủ Vân Tiêu Cung, gằn từng chữ nói.

- Cung Chủ, mời ngươi lát nữa nói cho tất cả thế lực lớn Tứ Trọng Thiên biết. Ngày mai, Vân Tiêu Cung sẽ tổ chức nghi thức đính hôn giữa ta và Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận