Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3221: Tương Lai Cảnh Trung Kỳ

Mỗi giờ mỗi khắc Diệp Hạo đều muốn quay trở về.

Vấn đề là hiện tại làm sao trở về?

Tư chất của hắn quá cao.

Chỉ cần trở về sẽ lập tức bị chín đại Chúa Tể vây công.

Hắn nhất định phải có sức tự vệ, mới có thể trở về Cửu Thiên.

Truyền thừa của thiên hà Hồn Thiên có thể khiến hắn trở nên mạnh hơn, nhưng truyền thừa của thiên hà Chủng Thiên khiến Diệp Hạo tìm được một con đường nhanh hơn.

Chỉ cần có đủ thổ nhưỡng là có thể đi đến đỉnh cao.

- Bây giờ một thân ngươi tu hành ba loại đạo quả.

Phượng Tuyết hết sức ngưng trọng nói.

- Phản phệ của thiên hà Chủng Thiên, hai loại đạo quả khác chưa hẳn đã có thể áp chế được.

- Nói thật, ta khá hứng thú với loại phản phệ mà ngươi nói, ta cũng muốn nếm thử.

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết nói.

- Chuyện mà ngay cả Chúa Tể cũng không giải quyết được, ngươi lấy gì mà tin rằng mình thành công?

Phượng Tuyết cười khổ nói.

- Chúa Tể mới tấn chức cũng chưa chắc mạnh hơn ta.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Phượng Tuyết nhìn thần sắc tự tin của Diệp Hạo liền biết nói tiếp cũng không có ích gì.

Đế Cơ như vậy, Diệp Hạo cũng như thế.

Họ đều là những người rất kiêu ngạo.

Bọn họ cảm thấy mình có thể thoát khỏi khống chế.

Nhưng Phượng Tuyết lại cảm thấy cuối cùng hai người bọn họ đều sẽ bị hiện thực đánh chết.

Khi hạt giống của Diệp Hạo mọc rễ nảy mầm, trong lòng Diệp Hạo cũng rất xúc động.

Đại đạo của thiên hà Chủng Thiên thật sự nhanh gấp mấy lần so với đại đạo của thiên hà Hồn Thiên và thiên hà Cửu Thiên.

Tỉ như chỉ đợi chút nữa chỉ cần hạt giống của Diệp Hạo trở thành đại thụ che trời, đại đạo thiên hà Chủng Thiên của Diệp Hạo sẽ trở thành Thần Vương trung giai.

Thật nhanh, cũng thật dũng mãnh.

Như vậy có thiếu hụt cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng cũng không thể phủ nhận đại đạo thiên hà Chủng Thiên trong giai đoạn trước Siêu Thoát cảnh có ưu thế hơn hẳn hai loại đại đạo khác.

Loại ưu thế này chính là quá trình tiến cảnh nhanh hơn hai loại đại đạo kia.

- Có người nói, nếu tôi luyện không đủ, một khi đặt chân đến Siêu Thoát cảnh, phản phệ gặp phải sẽ càng hung hãn.

Phương Tuyết nhìn Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Không sao. Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Phượng Tuyết còn có thể nói cái gì?

Mà ở lúc này Diệp Hạo nhận được tin tức chiến hạm phản hồi lại.

- Một người máy phát hiện ra một thứ đồ thú vị.

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết nói.

- Thứ gì?

Phượng Tuyết khẽ giật mình.

Đến mức độ của bọn họ, ở Đệ Nhị vực này có rất ít thứ có thể khiến bọn họ hứng thú.

Chí ít cũng phải Đệ Thất vực, Đệ Bát vực mới có thể.

- Đến đó ngươi sẽ biết.

Diệp Hạo ẩn ý nhìn qua Phượng Tuyết.

Hai người một đường đi thẳng tới đỉnh của một ngọn núi lớn.

Ngọn núi này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng ở trong mắt của Diệp Hạo lại hoàn toàn khác biệt.

Hắn có thể thấy được phù văn trần đạo ẩn núp, những phù văn này che giấu đi khung cảnh thật sự.

- Trận pháp này rất mạnh.

Phượng Tuyết dò xét một lần nhẹ nhàng nói.

- Phải cần có lực lượng Quá Khứ cảnh hậu kỳ mới có thể đánh vỡ.

Diệp Hạo nói xong liền vận dụng đạo quả thiên hà Cửu Thiên.

Ầm!

Chỉ một quyền đơn giản đã đánh nát trận pháp này.

Sau một khắc, đập vào mi mắt bọn họ là một lão giả gầy như que củi, lão giả khoanh chân ngồi trên một hồ nước tản ra linh lực cường đại, có thể nhìn thấy năng lượng không ngừng tuôn ra từ trong hồ.

Hắn khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi là ai?

Diệp Hạo nhìn một hồi mỉm cười.

- Ngươi thô phệ huyết mạch của đại lục này không chút kiêng dè, ngươi không lo hàng ngàn vạn sinh linh đại lục này chết sao?

Không sai.

Lão giả này đang hấp thu huyết mạch của đại lục này.

Một khi huyết mạch khô cạn, khối đại lục này cũng coi như xong.

- Thiên hà Hồn Thiên sắp bắt đầu rung chuyển, ta làm như vậy cũng vì để tự vệ.

Lão giả kia trầm mặc một hồi rồi trầm giọng nói.

Kỳ thật hắn hận không thể lập tức xuất thủ tiêu diệt hai người Diệp Hạo, nhưng hắn không nắm rõ được thực lực của hai người bọn họ, bởi vậy nào dám tuỳ tiện xuất thủ?

- Ngươi đi đi.

Diệp Hạo phất phất tay nói.

- Ngươi cảm thấy có khả năng sao?

Lão giả kia híp mắt nói.

- Vì để tìm được huyết mạch của khối đại lục này, ngươi biết ta phải tốn bao nhiêu năm không? Ngươi kêu ta rời đi, ta liền phải rời đi?

- Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Hoặc là rời đi, hoặc là chết?

- Cuồng vọng.

Lão giả kia nói xong, hai con mắt loé ra lửa nóng.

Thiên địa xung quanh lập tức trở nên ảm đạm, hàn ý lạnh lẽo khiến Phượng Tuyết cũng phải rùng mình một cái.

- Băng mâu sao?

Phượng Tuyết nghi ngờ nói.

- Cũng chỉ mới nắm giữ một chút da lông mà thôi.

Diệp Hạo nói đến đây, một đôi mắt liền hoá hành hai đám lửa.

Ngay lập tức băng lạnh bốn phía đã bị xua tan, toàn thân lão giả kia đều bị đốt cháy.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi.

- Tha mạng.

Đến nước này rồi làm sao hắn không biết vị trước mắt chính là người mà hắn không thể trêu chọc nổi?

Đáng tiếc rằng Diệp Hạo lại trầm mặc không nói.

Còn chưa qua một lần hô hấp, lão giả kia đã hoá thành tro, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

- Bây giờ bản tôn ngươi có tu vi gì?

Phượng Tuyết chần chờ một chút vẫn hỏi.

- Quá Khứ cảnh cao giai.

- Quá Khứ cảnh cao giai?

Nghe đến đây Phượng Tuyết cười khổ nói.

- Lúc đầu ta cảm thấy mình rất kinh diễm, thế nhưng bây giờ lại phát hiện ra ta không thể nào so được với các ngươi.

- Tu vi của Đế Cơ thế nào?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Năm đó khi ta gặp Đế Cơ, nàng đã ở Tương Lai cảnh trung kỳ.

Phượng Tuyết nhẹ nhàng nói.

Con ngươi Diệp Hạo co rụt lại.

Hiện tại đa phần thế hệ tuổi trẻ đều ở Quá Khứ cảnh, đạt tới Quá Khứ cảnh cao cấp cơ hồ không có ai.

Thế nhưng Đế Cơ lại đạt đến tương Lai cảnh trung kỳ.

Đế Cơ chắc chắn sẽ không đi đường tắt.

Nói cách khác đây là tu vi thực sự của Đế Cơ.

- Lợi hại.

Diệp Hạo vuốt nhẹ cằm nói.

- Thấy áp lực sao?

Phượng Tuyết nhìn Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Có một chút xíu.

Diệp Hạo thành thật nói.

- Thế hệ tuổi trẻ, ở độ tuổi này, đạt đến tu vi ấy gần như không có một ai.

Dừng một chút hắn lại nói tiếp.

- Nhưng như vậy mới càng thú vị, không phải sao?

- Ngươi cảm thấy ngươi có thể đuổi kịp nàng?

Phượng Tuyết kinh ngạc nói.

- Ta đã thấy chí tôn của thiên hà Chủng Thiên chúng ta, ta cảm thấy cho dù mười chí tôn liên thủ cũng không phải là đối thủ của Đế Cơ.

- Chín chí tôn ở thiên hà Cửu Thiên chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của Đế Cơ.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Chí tôn không phải có mười người sao?

- Trong bảng Chí Tôn, ta là người đứng đầu.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Con mắt Phượng Tuyết co rụt lại.

- Ngươi . . . Ngươi kinh diễm như vậy?

Phượng Tuyết biết quá rõ hai chữ chí tôn có nghĩa là gì?

Tương lai đối phương đặt chân đến Chúa Tể cảnh là chuyện ván đã đóng thuyền.

Mà Diệp Hạo còn là người đứng đầu trong bảng Chí Tôn.

Nói cách khác hắn chính là người mạnh nhất thế hệ tuổi trẻ thiên hà Cửu Thiên.

- Nhớ phải giữ bí mật.

Phượng Tuyết cười khổ nói.

- Ngươi vẫn nên tự xoá phần ký ức này của ta đi.

Phượng Tuyết dù sao cũng là ngươi của Đế Cơ.

Nàng có thể không nói cho Đế Cơ biết sao?

- Trừ phi Đế Cơ chủ động hỏi, nếu không cũng không cần nói, đến lúc đó ta muốn cho Đế Cơ một bất ngờ.

- Được.

Phượng Tuyết nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận