Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3160: Luân Hồi Dịch.

Ly Cảnh biết Diệp Hạo không dám giết mình.

Vấn đề là bây giờ hắn ta đang rút bản nguyên.

Không có bản nguyên chèo chống, tương lai sao có thể leo lên cao?

Lúc này Diệp Hạo mới dừng lại.

- Ta cho ngươi thời gian mười hơi thở suy nghĩ bồi thường ta thứ gì? Nếu đợi chút nữa ngươi không trả giá đủ, ta sẽ rút ra ba thành bản nguyên của ngươi.

Ba thành bản nguyên?

Nghe đến đây khuôn mặt Ly Cảnh tái mét.

Ba thành bản nguyên có thể khôi phục lại hay không cũng là một vấn đề.

- Một. L

úc này Diệp Hạo vươn một ngón tay.

Ly Cảnh lập tức khẩn trương lên.

Trong lòng hắn nhảy số liên tục.

Hắn đang suy nghĩ nên cho Diệp Hạo thứ gì?

- Hai.

- Ba.

- Bốn.

Khi Diệp Hạo đếm tới tám, Ly Cảnh bỗng nhiên nói.

- Một cân Luân Hồi Dịch.

- Luân Hồi Dịch?

Nghe vậy ánh mắt Diệp Hạo lộ ra tia nghi hoặc.

- Huynh đệ, Luân Hồi Dịch chính là đồ tốt trong Luân Hồi đấy.

Lúc này Lục Phán mở miệng nói.

- Khi chúng ta đặt chân đến Siêu Thoát cảnh cần phải chém quá khứ và tương lai của mình, mà Luân Hồi Dịch có thể giúp chún ta chém nhanh hơn.

- Thiên Đạo thạch không phải cũng có thể sao?

- Thiên Đạo thạch có thể cho chúng ta tăng khả năng hiểu rõ thiên đạo nhưng nếu bàn về chém quá khứ và tương lai, Luân Hồi Dịch chính là thứ tốt hơn.

- Trong Luân Hồi có Luân Hồi Dịch, vậy Địa Phủ các ngươi có thứ gì?

- Trong Địa Phủ có Địa Tàng Dịch.

- Cùng cấp bậc sao?

- Cùng một cấp bậc.

Lục Phán nói xong lại ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Đây là một cân Địa Tàng Dịch mà ta chuẩn bị trước cho huynh đệ.

Diệp Hạo yên lặng một chút rồi thu vào, tiếp đó ánh mắt hắn rơi vào trên người Ly Cảnh.

- Mười cân.

Ly Cảnh không khỏi nở nụ cười khổ.

- Trên người ta làm gì có nhiều Luân Hồi Dịch như vậy?

- Ngươi cảm thấy bản nguyên của ngươi không quý trọng bằng Luân Hồi Dịch sao?

- Loại tài nguyên như Luân Hồi Dịch chỉ một giọt thôi cũng vô cùng quý giá, như vậy đi, ta đưa hết Luân Hồi dịch mà ta có.

Ly Cảnh yên lặng một chút nói.

- Bao nhiêu?

- Hai cân.

- Ba cân.

- Bây giờ ta thật sự không có.

- Đưa cho ta hai cân trước, thiếu một cân, sau này đưa.

Ánh mắt Ly Cảnh loé lên một hồi rồi nói.

- Được.

Địa thế còn mạnh hơn người.

Ly Cảnh không thể không nhận thua.

Cất hai cân Luân Hồi Dịch của Ly Cảnh xong, ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người Ly Huyền.

- Thực lực của ngươi mạnh hơn Ly Cảnh không chỉ một ít, ta muốn lấy ba cân rưỡi Luân Hồi dịch của ngươi hẳn không quá đáng chứ?

- Ngươi còn muốn doạ dẫm ta?

- Luân Hồi Dịch của Ly Cảnh không có liên quan gì tới ngươi.

Diệp Hạo nói xong liền xuất hiện trước mạt Ly Huyền, bàn tay hắn đặt lên đầu Ly Huyền, một lực lượng thôn phệ kinh người tràn ngập ra.

- Trên người ta bây giờ chỉ có hai cân rưỡi, chờ đến lúc ta gom được một cân còn lại, ta sẽ đưa cho ngươi.

Ly Huyền vội nói.

Hắn cũng không muốn bị Diệp Hạo rút bản nguyên ra.

- Ngươi thông minh hơn tên Ly Cảnh kia đấy.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Ly Cảnh rất muốn nói mẹ nhà ngươi!

Mà thứ khiến Ly Cảnh ấm ức hơn vẫn còn ở đằng sau.

Chỉ thấy Diệp Hạo đi tới bên cạnh hắn mở miệng nói.

- Lôi đài Chí Tôn của ngươi là của ta.

Ly Cảnh không nói gì mà xoay người rời khỏi.

Hắn biết lần này vị trí Chí Tôn đã không còn liên quan gì tới hắn, hắn đã hao tổn một phần mươi bản nguyên, hắn cần có một khoảng thời gian để bổ sung, mà muốn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong cũng không phải ngày một ngày hai là có thể làm được.

Vấn đề là bây giờ chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc.

Hắn không có nhiều thời gian cũng như tinh lực để khôi phục.

- Không ngờ Luân Hồi bị mất một vị trí.

Ngoại trừ Luân Hồi ra, các tu sĩ còn lại đều cảm thấy đây là một chuyện may mắn.

Thật sự là do Luân Hồi và Địa Phủ mang đến cho bọn hắn áp lực quá lớn.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo đi tới trước mặt Nữ Đế đưa cho nàng một cân Luân Hồi Dịch.

Ánh mắt Nữ Đế lộ ra vẻ ngạc nhiên.

- Ngươi có biết thứ này trân quý cỡ nào không?

- Trân quý cỡ nào? Hai tên kia còn thiếu ta hai cân nữa đấy.

Diệp Hạo mỉm cười nói.

- Ngươi thật sự muốn lấy hai cân đó?

Nữ Đế im lặng nói.

- Bây giờ bọn họ không đưa cũng chả sao, chỉ là tương lai cũng không phải đơn giản là hai cân Luân Hồi dịch nữa.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Xa xa Ly Huyền thu lại ánh mắt.

Thật ra hắn vẫn không định cho Diệp Hạo một cân Luân Hồi Dịch kia.

Nhưng bây giờ ý định này của hắn lại dao động.

Sức chiến đấu của tên Diệp Hạo quá mạnh, tương lai hắn có thể là đối thủ của Diệp Hạo sao?

Rất khó!

Cho dù là Ly Huyền, hắn cảm thấy truyền thừa của mình vô cùng cường đai nhưng có thể lọt vào Chí Tôn bảng, ai là hạng người dễ nhằn chứ?

Tương lai đoán chừng hắn rất khó chống lại được tên gia hoả này.

- Vẫn nên đưa thì hơn.

Cuối cùng Ly Huyền thầm nghĩ trong lòng.

Lại nói Nữ Đế.

Nữ Đế cầm Luân Hồi Dịch trong tay, yên lặng nửa ngày rồi mới tiếp nhận.

- Lúc này ta thiếu ngươi một nhân tình.

Nữ Đế nhìn Diệp Hạo nói.

- Đừng nói lời khách khí như vậy.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ngươi đứng ra vì thê tử ta, ngươi chính là bằng hữu đời này của ta.

- Bằng hữu?

Nữ Đế nhắc lại hai chữ này.

- Nữ Đế, không phải ngươi vẫn chưa có đạo lữ sao? Ta cảm thấy huynh đệ này của ta cũng không tệ.

Lúc này Lục Phán mở miệng nói.

- Im miệng.

Nữ Đế quát lớn.

Lục Phán cười hắc hắc rồi dời chủ đề.

- Huynh đệ, mấy ngày này không gặp, sao ngươi lại mạnh lên thế?

- Khoảng thời gian này ta vẫn luôn bế quan tu hành.

- Ngươi đi Luân Hồi?

Lục Phán ẩn ý hỏi.

- Đi.

Diệp Hạo nếu nói không đi, ai sẽ tin chứ?

- Chín đoạn?

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một cái.

- Không sai.

Trên mặt Lục Phán lộ ra vẻ thoải mái.

- Trước đó ta còn hiếu kỳ vì sao ngươi lại mạnh như vậy, thì ra ngươi giống tên Thôi Phán kia.

- Thôi Phán?

- Chính là cái tên tiểu bạch kiểm bên kia.

Lục Phán chỉ vào một thanh niên trên lôi đài Chí Tôn bảng nói.

- Hắn là Sinh Tử vương.

Nữ Đế hết sức ngưng trọng nói.

- Thực lực của hắn rất mạnh.

Có thể khiến Nữ Đế nói hai chữ rất mạnh là đủ để thấy được Thôi Phán cường đại cỡ nào.

- Tinh Hà.

Khi Diệp Hạo nhìn về phía Sinh Tử vương, âm thanh của Sinh Tử vưng cũng từ xa truyền đến.

- Chuyện gì?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ta muốn đánh với ngươi một trận.

Ánh mắt Sinh Tử vương tràn đầy nóng rực nói.

- Chờ đến đến khi bảng danh sách này kết thúc chúng ta tìm một chỗ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

E ngại?

Không tồn tại!

- Được.

Sinh Tử vương nói xong cũng thu hồi ánh mắt.

Lục Phán lập tức khẩn trương lên.

- Thôi Phán rất mạnh, ngươi có nắm chắc không?

- Ta sẽ không thua.

Chẳng lẽ Diệp Hạo phải nói cho Lục Phán biết ở trong Luân Hồi hắn cũng không phải chỉ đi chín đoạn?

- Phu thê các ngươi cứ vui vẻ mà tâm sự.

Lục Phán nhìn thấy Diệp Hạo nói như vậy cũng rời khỏi.

Nữ Đế nhìn Diệp Hạo một cái thật sâu rồi cũng rời khỏi.

Diệp Hạo vung tay lên cô lập không gian bốn phía.

- Trận đấu với Sinh Tử vương ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?

- Mười phần.

- Mười phần?

Đường Phiên Phiên không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Ở trong Luân Hồi ta đi cũng không phải chín đoạn.

Diệp Hạo thong thả nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận