Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 974: Hắn Có Thê Tử

Sắc mặt tam phu nhân hoàn toàn đại biến.

Thường Thanh dùng từ quá nặng đi.

Bất quá nhìn sắc mặt trượng phụ, nàng mới mơ hồ ý thức được Thường Thanh không có nói chuyện giật gân.

- Ngươi ta có tình cảm vợ chồng, ta không tiện xuất thủ giết ngươi.

Thường Thanh vừa dứt lời lại lấy ra bút mực giấy nghiên, hắn xoát xoát viết lên mấy hàng cổ triện, sau đó, hắn tiện tay ném lên người tam phu nhân, nói

- Hưu thư đây, ngươi hãy cầm lấy. Từ nay trở đi, Thường gia không còn quan hệ với ngươi.

- Lão gia.

Tam phu nhân không khỏi run rẩy thân thể mềm mại lên.

Vô luận như thế nào, bà ta đều không ngờ Thường Thanh lại bỏ mình?

- Thường Vị, thân làm đệ tử Thường gia, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?

Mặt Thường Thanh không mảy may tình cảm nhìn về phía trung niên.

Trung niên cười đắng chát một tiếng.

Làm sao?

Kỳ thật, trung niên hắn vô tội.

Hắn chỉ phụng mệnh làm việc, có được không?

Bất quá hắn rất rõ ràng, chuyện ngày hôm nay nhất định phải có một cái giao phó.

Nếu không có giao phó, một nhà hắn rất có thể sẽ bị thanh tẩy.

- Ta biết phải làm sao.

Trung niên vừa dứt lời, hắn lấy một bàn tay đập lên trên đầu chính mình, một cái đầu lâu bịch một tiếng hóa thành mưa máu đầy trời.

Đỗ Lỗi, Đỗ Uy nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên trắng bệch hẳn ra.

Trung niên là cường giả Tiên Tôn a.

Bởi vì châm chọc Diệp Hạo lại bị Tứ Hải Vương bức bách tự sát.

- Đừng giết ta, đừng giết ta, đừng giết ta.

Đến lúc này, ánh mắt toàn trường đều dán lên người Đỗ Uy, hắn run lẩy bẩy nói lắp bắp.

- Đại ca ta là người mà thứ rác rưởi như ngươi có thể nhục nhã sao?

Lúc này, một đạo Kiếm Quang chém bay đầu lâu Đỗ Uy đi.

Đầu lâu Đỗ Uy rơi đúng tới chân Đỗ Lỗi.

Đỗ Lỗi nhìn đầu lâu thân đệ đệ, cả người đều sợ ngây ngẩn.

- Đỗ Lỗi, tới phiên ngươi.

Vô Danh cầm Chiến Kiếm đi tới trước mặt Đỗ Lỗi.

Đỗ Lỗi run rẫy toàn thân một cái

- Chỉ cần không giết ta, các ngươi muốn ta làm gì cũng được

Khắp khuôn mặt Đỗ Lỗi hiện lên vẻ cầu khẩn, giờ khắc này, hắn không để ý cái gì là tự trọng, cũng không để ý cái gì là thể diện nữa.

Hắn chỉ muốn sống sót.

Nhưng Vô Danh sao có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn chứ?

- Phế vật, ngươi cảm thấy đại ca ta sẽ tha cho ngươi sao?

Vô Danh vừa dứt lời đã nâng kiếm trong tay chém tới Đỗ Lỗi.

Sau khi giết chết Đỗ Lỗi, Vô Danh quay người dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người Vũ Lâm Quân, nói

- Các ngươi trợ giúp cho tội ác, cũng đáng chết lắm.

Nghe vậy, đám người Vũ Lâm Quân nhao nhao quỳ xuống cầu xin Vô Danh tha thứ.

Lúc này, bọn họ sao còn không biết người mình đắc tội là ai?

Người nổi như mặt trời ban trưa trong Tiên Đình, Diệp Hạo.

- Quỳ xuống là có thể khoan dung tội ác các ngươi sao?

Vô Danh sao có thể tha thứ cho bọn họ chứ? Mấy hơi thở sau, mười mấy tên Vũ Lâm Quân đã chết sạch trong tay hắn.

Vô Danh lau sạch máu tươi trên Chiến Kiếm, nhanh chân đi đến bên cạnh Diệp Hạo, nói

- Đại ca, ngươi không có việc gì chứ?

- Ta có thể có chuyện gì?

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Diệp Hạo, ngươi có hài lòng ta xử lý chuyện này như vậy không? Nếu không hài lòng, ngươi có thể đưa ra yêu cầu.

Tứ Hải Vương nhìn Diệp Hạo, trong lòng có chút kinh ngạc lực ảnh hưởng của hắn, gia hỏa này chỉ chịu một chút khi dễ lại có mười mấy vị Tiên Vương đứng ra.

Toàn bộ thiên kiêu Đằng Long Các không ai có tư cách này a.

- Ta không có gì không hài lòng cả.

Diệp Hạo bình thản nói.

Tứ Hải Vương nghe được trong giọng nói Diệp Hạo chứa đựng một tia oán khí.

Bất quá, lấy thân phận Tứ Hải Vương sẽ không hỏi tới.

Sau khi Tứ Hải Vương rời đi, Trấn Bắc Vương cùng chúng Tiên Vương nhao nhao chào hỏi Diệp Hạo mới rời đi.

Diệp Hạo biểu thị cảm tạ với từng vị Tiên Vương này.

Lúc này, Thường Hi mặc một thân Thanh Y mang theo mười thị vệ đi tới tiểu viện Diệp Hạo, Thường Hi phân phó thị vệ quét dọn mới đi tới gần Diệp Hạo, một đôi con ngươi linh động tràn đầy u oán nói

- Ngươi làm như vậy không thấy Thường gia khó xử sao?

Kỳ thật, chuyện này chỉ cần thông tri cho Thường Hi sẽ không phát sinh những chuyện kế tiếp.

Thường Hi là Thường gia đại tiểu thư, Đỗ Lỗi sao dám không cho nàng mặt mũi chứ?

- Nếu Đỗ gia không quá phận, nàng cảm thấy ta sẽ làm to chuyện ra à?

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu

- Ngay từ đầu, không phải ta đã phái Tô Tử Hiên xử lý chuyện này sao? Ai ngờ Thường gia có uy phong lớn như vậy, một chấp sự nhỏ bé cũng có thể mang anh em nhà họ Đỗ từ trong phòng thẩm vấn ra.

- Phụ thân đã chuẩn bị tiến hành sửa trị trên dưới gia tộc, Đỗ gia càng là đối tượng được quan tâm nhiều nhất.

Thường Hi vừa nói vừa cầm vải lụa giúp Diệp Hạo lau lá trà trên mặt.

- Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra.

- Trong lòng ta rất khó chịu.

- Vậy ta làm sao ngươi mới có thể thoải mái?

Thường Hi khẽ mở môi anh đào nói nhỏ.

Nghe được như thế, khóe miệng Vô Danh co quắp một cái, nói

- Ta nói này, các ngươi đừng trò chuyện chủ đề kình bạo như thế được không? Ta vẫn còn ở chỗ này đây?

- Nói a!

Thường Hi mị nhãn như tơ, tiến tới gần Diệp Hạo.

Khoảng cách song phương quá gần.

Diệp Hạo thậm chí có thể ngửi được hơi thở Thường Hi.

Diệp Hạo nhìn vưu vật gần trong gang tấc, cổ họng không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Diệp Hạo rất rõ ràng chỉ cần mở miệng minh có thể nắm giữ nữ tử trước mắt này.

Nhưng hắn chậm chạp không nói ra khỏi miệng được.

- Ta....

Diệp Hạo rốt cục vẫn nói ra một chữ, Thường Hi không khỏi sáng mắt lên, ánh mắt tràn đầy nồng đậm chờ mong. Nhưng sau một khắc, nàng giật mình phát hiện thân ảnh Diệp Hạo đã biến mất.

Diệp Hạo chạy trốn.

Thường Hi bị choáng váng cả người, nàng lớn mật thổ lộ lại không nghĩ đến kết quả này.

Nhìn trên mặt Thường Hi lộ ra vẻ thất vọng, Vô Danh mở miệng nói

- Thường Hi, ngươi cân nhắc kỹ chưa?

- Cái gì?

- Ngươi muốn gả cho Diệp Hạo sao?

- Đúng.

- Ngươi có biết không, Diệp Hạo đã sớm có thê tử?

- Cái gì? Hắn có thê tử?

Sắc mặt Thường Hi đại biến, nói.

- Phải, Diệp Hạo đã có thê tử.

Vô Danh gật đầu

- Hiện tại, ngươi còn muốn gả cho Diệp Hạo sao?

- Ta...

Thường Hi vừa muốn nói cái gì, Vô Danh lại đánh gãy lời nàng

- Trước khi trả lời, ngươi hãy nghĩ đến gia tộc.

Thường Hi là ai?

Nữ nhi Tứ Hải Vương!

Tứ Hải Vương có khả năng gả Thường Hi làm cơ thiếp Diệp Hạo sao?

- Ngươi gặp qua thê tử Diệp Hạo chưa?

- Chưa.

Thường Hi trầm mặc xuống.

Vô Danh mỉm cười

- Kỳ thật, ngươi gả cho Diệp Hạo làm cơ thiếp cũng không mất mát gì.

- Ngươi có ý gì?

- Ngươi nên biết tương lai thuộc về thế hệ tuổi trẻ, Thường gia các ngươi có thể thủ được cơ nghiệp hiện tại sao? Ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết, các ngươi thủ không được.

Vô Danh nhìn Thường Hi, nói

- Dù ngươi gả cho một tên thiên kiêu lại như thế nào? Ở trước mặt cự đầu chân chính, thiên kiêu không chịu nổi một kích. Ta sẽ ví dụ cho ngươi rõ ràng, dưới tình huống đồng giai, Diệp Hạo có thể dễ dàng miểu sát ta.

- Lấy thiên phú gia hỏa này, hắn muốn bao nhiêu nữ nhân lại không được chứ, nhưng đến hiện tại, ngươi cảm thấy Diệp Hạo có cảm tình với nữ nhân nào chưa?

- Không có! Dù thị nữ Khổng Dĩnh Nhi, Diệp Hạo vẫn chưa động đến kìa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận