Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3187: Mua Sắm Thị Nữ

- Lăng Vũ.

Từ Viện Viện gọi Lăng Vũ tới rồi chỉ về phía Diệp Hạo nói.

- Mang Diệp công tử đi nghỉ ngơi.

Hôm nay Ma Vương cung xảy ra chuyện như vậy, Từ Viện Viện nào còn tâm tư kết hôn chứ?

- Tuân mệnh.

Lúc này thái độ của Lăng Vũ đối đãi với Diệp Hạo không hề giống như trước đó.

Dù sao hắn là một trận sư cường đại, cho dù là ở đâu đều được hoan nghênh cực kỳ.

Lăng Vũ dẫn Diệp Hạo tới một toà biệt viện.

- Sau này ngươi sẽ ở đây.

Diệp Hạo nhìn bốn phía một lần rồi nói.

- Biệt viện này là để chiêu đãi khách quý?

- Đúng vậy.

- Ta và tiểu thư nhà ngươi đã thành thân, vì sao không ở cùng một chỗ với nàng?

- Ta nghĩ ngươi chưa hiểu rõ thân phận của mình, ngươi ở rể.

- Ở rể chẳng lẽ không có nhân quyền sao?

Lăng Vũ không hiểu nhân quyền trong miệng Diệp Hạo là gì, nhưng ý tứ đại khái nàng vẫn có thể nghe được.

- Có lẽ không có.

Quẳng xuống câu này xong Lang Vũ quay người định rời đi.

- Chờ lát.

Diệp Hạo gọi Lăng Vũ lại.

- Còn có chuyện gì?

Lăng Vũ cau mày nói.

Nàng còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

- Ngay cả một thị nữ bưng trà rót nước mà ta cũng không có sao?

Diệp Hạo bất đắc dĩ hỏi.

- Không có.

- Cách đối đãi với khách của Ma Vương các ngươi ta đã lĩnh giáo.

Diệp Hạo liếc nhìn Lăng Vũ một cái nói.

- Vậy ngươi nói cho ta biết ta có thể đi nơi nào để mua thị nữ không?

- Ở gần Ma Vương cung chúng ta có một trung tâm giao dịch, ngươi tới đó có thể tìm được.

Lăng Vũ nói đến đây rồi suy nghĩ một chút.

- Ngươi ở đây chờ chút, ta sẽ kêu tiểu Uyển đi cùng ngươi.

- Được.

Cũng không quá lâu, một nữ tử tư thế hiên ngang người mặc khôi giáp đi tới tiểu viện của Diệp Hạo.

- Ngươi chính là tiểu Uyển?

Diệp Hạo cười ha hả hỏi.

- Gặp qua Diệp công tử.

Tiểu Uyển là một trong những thị nữ thân cận của Từ Viện Viện, trước đó nàng cũng xem thường vị này giống Lăng Vũ, nhưng sau khi nhìn thấy khả năng trận đạo chi thuật cao của Diệp Hạo, vẻ khinh thường trong mắt nàng đã giảm không ít.

- Ngươi dẫn ta đến trung tâm giao dịch.

- Vâng.

Sau khi đến trung tâm giao dịch, Diệp Hạo mới phát hiện tài nguyên giao dịch nơi này kém hơn Thần vực không ít.

- Thật nghèo nàn.

Trong lòng Diệp Hạo than thở.

Ánh mắt tiểu Uyển vẫn luôn dừng ở trên người Diệp Hạo.

Khi nàng nhìn thấy trong mắt Diệp Hạo tràn ngập vẻ ghét bỏ, nàng mới hoang mang.

Ghét bỏ?

Vì sao hắn lại tỏ thái độ này?

Ở Vô Khuyết đại lục, trung tâm giao dịch này đứng đầu đấy!

- Diệp công tử, phía trước là nơi buôn bán nô lệ.

Tiểu Uyển chỉ về phía giao dịch phường đằng trước nói.

- Đi xem thử.

Hai người vừa mới đi tới giao dịch phường, một quản sự mập mạp đã tiến lên phía trước đón.

- Hai vị, muốn mua thị vệ hay thị nữ?

Quản sự kia liếc mắt đã nhìn ra tiểu Uyển, thị nữ thân cận của Từ Viện Viện.

Có thể khiến tiểu Uyển tự mình theo hầu, làm gì có thể là nhân vật bình thường được chứ?

- Ta muốn mua vài thị nữ.

Diệp Hạo nhìn quản sự kia nói.

- Đối với thị nữ, ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là phải xinh đẹp.

Không xinh đẹp, ai mua?

- Chỗ chúng ta thứ khác không nhiều, nhiều nhất chính là mxy nữ.

Quản sự kia vừa cười vừa nói.

- Bây giờ ta mang công tử đi nhìn thử.

Rất nhanh một nhóm ba ngừoi đi tới trước một nhà tù, mà ở trong phòng giam có bốn thiếu nữ xinh xắn.

Lỗ tai những thiếu nữ này đều hơn lớn, hơn nữa còn có lông trắng, các nàng đều khiếp sợ nhìn Diệp Hạo.

- Đây là tộc gì?

- Nhĩ Thỏ tộc.

- Bốn bọn họ ta muốn lấy hết.

Diệp Hạo vung tay lên nói.

- Có ngay.

Quản sự kia vui mừng nói.

- Công tử, ngươi chỉ cần thanh toán hai trăm vạn trung phẩm thần thạch, bốn nữ tử này đều sẽ là của ngươi.

- Hai trăm vạn trung phẩm thần thạch? Giá này của ngươi quá cao?

Sắc mặt tiểu Uyển không tốt nói.

- Các nàng cùng lắm cũng chỉ là Thị Thần cảnh mà thôi, làm sao có thể đáng giá này?

- Nhưng các nàng đều rất xinh đẹp.

Quản sự kia cười híp mắt nói.

- Nhan sắc cũng ảnh hưởng rất lớn đối với giá trị.

Tiểu Uyển còn đang định nói đã bị Diệp Hạo đánh gãy.

- Cho ngươi.

Trung phẩm thần thạch?

Cho dù là thượng phẩm thần thạch, đối với Diệp Hạo mà nói đều đã là thứ rất xa xưa.

- Ngươi thật lãng phí.

Tiểu Uyển khó chịu dậm chân.

- Còn có thị nữ xinh đẹp nữa không?

Lúc này Diệp Hạo lại nhìn về phía quản sự kia nói.

- Nhan sắc không được thấp hơn các nàng.

- Công tử đi theo ta.

Từ xa Diệp Hạo đã cảm nhận được một cỗ hơi thở dữ tợn.

Lông mày hắn không khỏi nhướng lên.

Khi đến gần hắn phát hiện tính cách bốn nữ tử này đều không hề tốt, thái độ hung ác.

Khi các nàng nhìn thấy đám người Diệp Hạo đến, các nàng liền vọt tới song sắt khảm phù văn gào thét về phía Diệp Hạo.

Bộ dáng kia giống như cảnh cáo, cũng giống thị uy.

- Sa Miêu tộc.

Tiểu Uyển nhìn Diệp Hạo nói.

- Bộ tộc này thích tranh đấu, không dễ thuần phục.

- Bao nhiêu tiền?

Khiến tiểu Uyển không ngờ rằng Diệp Hạo vậy mà trực tiếp hỏi giá.

- Bốn trăm vạn.

Quản sự kia cười híp mắt nói ra.

- Sao lại nhiều như vậy?

Tiểu Uyển bất mãn nói.

- Trong năm nay chuyện nữ tử Sa Miêu tộc làm thương chủ nhân còn ít sao?

- Nhưng rất nhiều nam tử thích cái tính tình ngang bướng của các nàng.

Quản sự kia ẩn ý nói.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo không cần suy nghĩ liền ném cho quản sự kia một túi càn khôn.

Quản sự kia vui vẻ nhận lấy rồi hỏi.

- Công tử, ngươi còn muôn thị nữ nữa không?

- Tám thị nữ, miễn cưỡng đủ.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Thả hết các nàng ra.

Quản sự ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, rất nhanh bốn nữ tử Sa Miêu tộc, bốn nữ tửu Nhĩ Thỏ tộc được đưa tới trước mặt Diệp Hạo.

- Đây là khế ước nô lệ của các nàng.

Quản sự kai đưa cho Diệp Hạo tám tờ khế ước.

- Sau khi ngươi luyện hoá tám tờ khế ước này, sinh tử về sau của các nàng sẽ do ngươi quyết định.

- Đã biết.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Sau đó Diệp Hạo mang theo các nàng về tiểu viện của mình.

- Ta trở về.

Tiểu Uyển bỏ lại một câu rồi nổi giận đùng đùng rời đi.

Nàng cảm thấy Diệp Hạo là tên tiêu hoang phí.

Hiện tại nàng không muốn quan tâm tới hắn nữa.

Đợi đến khi tiểu Uyển rời đi, Diệp Hạo lấy ra tám tờ khế ước.

- Đây là khế ước nô lệ của các ngươi, từ hôm nay trở đi các ngươi được tự do.

Nói xong, hắn đốt tám tờ khế ước kia đi.

Lần này không những bốn thiếu nữ Nhĩ Thỏ tộc, ngay cả bốn thiếu nữ Sa Miêu tộc đều chấn động.

Diệp Hạo đốt tờ khế ước của các nàng đi?

Hắn đang nghĩ gì vậy?

Chẳng lẽ hắn không lo lắng các nàng bỏ trốn sao?

- Ta sẽ không ở đây lâu, chờ đến khi ta rời khỏi Ma Vương cung, các ngươi có thể tự rời đi.

Diệp Hạo quét mắt nhìn tám người rồi nói.

- Nhưng trước lúc đó, các ngươi cần hầu hạ ta.

- Ta chết cũng sẽ không hầu hạ ngươi.

Một thiếu nữ Sa Miêu tộc hung tợn nhìn Diệp Hạo nói.

- Gia tộc của ngươi cũng chả còn được mấy người.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến chuyện báo thù?

- Báo thù?

Thiếu nữ Sa Miêu tộc kia khổ sở nói.

- Người xuất thủ là một tử Thần đỉnh phong, ngươi cảm thấy đời này ta có hi vọng báo thù sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận