Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2521: Nói Cho Các Ngươi Biết Một Tin Tức

Tấm pháp chỉ này là do kim thân của Diệp Hạo luyện chế. Bởi vì thực lực kim thân hạn chế, nên chỉ có thể luyện chế cấp bậc này.

- Diệp Hạo, ngươi có cho Hạo Nhiên Chính Khí Tông chúng ta một tấm được không?

Tô Ngữ Nhi mong đợi nói.

- Cho ngươi.

Diệp Hạo vừa nói vừa lấy ra một hộp gấm đưa cho Tô Ngữ Nhi.

- Nhớ kỹ, không thể tùy tiện dùng thần niệm nhìn trộm, biết không?

Tô Ngữ Nhi vội vàng nhận lấy, giống như đang cầm một bảo bối.

- Sau này Hạo Nhiên Chính Khí Tông có thể thẳng sống lưng rồi.

Những năm này Tô Ngữ Nhi cùng Chung Cẩm Thành vẫn luôn phải cẩn thận khép nép, sợ trêu chọc đến những tu sĩ không nên chọc. Mà ngay khi Tô Ngữ Nhi cầm tấm pháp chỉ này lên những lo lắng đó liền biến mất.

- Ta tiết lộ cho các ngươi một tin tức.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn quyết định nói.

- Tin tức gì?

Tô Ngữ Nhi nghiêm chỉnh thân thể hỏi vội.

- Bất cứ khi nào ta cũng có thể mời đến Nửa bước đại năng, trong tay ta cũng có thủ đoạn mà Nửa bước đại năng ban cho.

Diệp Hạo nhìn toàn trường một cái bình tĩnh nói. Diệp Hạo sở dĩ nói như vậy cũng là vì lo lắng Tô Ngữ Nhi các nàng sợ ném chuột vỡ bình. Dù sao sau này Tô Ngữ Nhi bọn họ sẽ gặp càng nhiều cường giả hơn.

- Bởi vậy chỉ cần các ngươi không chủ động gây chuyện thì cũng không cần quan tâm đến những thế lực khác.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Diệp Hạo, ngươi chắc chứ?

Tô Ngữ Nhi kinh ngạc nói.

- Ngươi cảm thấy loại chuyện này ta sẽ đi lừa ngươi sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Diệp Hạo, ngươi không sợ ta sau này sẽ ngang ngược càn rỡ sao?

- Lâu lâu ngang ngược càn rỡ một lần cũng không sao.

- Diệp Hạo, ta cảm thấy chuyện may mắn nhất đời này chính là gặp được ngươi.

Tô Ngữ Nhi thật tâm nói.

Chung Cẩm Thành rất tán thành gật gật đầu.

- Nói cho các ngươi biết chuyện này cũng là để trong lòng các ngươi có thể thoải mái mà làm.

Diệp Hạo nói đến đây lại dời sang chủ đề khác.

- Được rồi, lo chú ý xem các ngươi muốn mua thứ gì đi.

Sau khi Diệp Hạo đưa ra pháp chỉ Thần Hoàng cấp Tô Ngữ Nhi cùng Liên Y phát hiện chả còn thứ gì các nàng muốn mua nữa. Những thứ như pháp bảo, trận bàn, thần đan căn bản cũng không cần mua sắm nữa.

Bởi vậy đám người Tô Ngữ Nhi chuyển qua đấu giá vật liệu cùng dược liệu Vương cấp.

- Những thứ này cũng không cần phải mua sắm.

Lúc này Diệp Hạo nói.

- Bởi vì dần dần tài nguyên cấp bậc này sẽ ngày càng nhiều.

Đạo lý vật hiếm thì quý chính là như vậy. Khi dược liệu Vương cấp xuất hiện hàng loạt giá cả cũng sẽ bình ổn lại. Tô Ngữ Nhi, Liên Y nghe theo Diệp Hạo đề nghị cũng giơ bảng mua một vài vật phẩm. Đại khái qua 6 canh giờ 99 vật phẩm phòng đấu giá Thông Thiên chuẩn bị đều đã đấu giá hết.

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một bức tranh do một vị Thần Vương gửi ở chỗ này.

Mục Dương Thạc nhìn xung quanh toàn trường một cái nói. Lúc này bên cạnh hắn liền xuất hiện bức tranh đó. Bức tranh chầm chậm lộ diện, toát ra ánh sáng vô lượng. Trong bức tranh là một thanh niên phong thần như ngọc, hắn chắp hai tay sau lưng lãnh đạm nhìn về phương xa. Ngay phương xa là những ma ảnh chen chúc nhau, cảnh tượng kia giống như diệt thế.

- Trong bức họa ẩn giấu thứ gì vậy? Vì sao ta xem không thấu?

- Không biết ý chí võ đạo trong bức họa đã tiêu tái hay chưa?

- Ta cảm thấy ý chí võ đạo trong bức họa đó có lẽ đã tan thành mây khói từ lâu.

- Nhưng có thể chắc chắn một điều rằng bức tranh này là do một Thần Vương vẽ, nếu không cũng không thể cảm nhận được chấn động Thần Vương cấp trên bức tranh.

- Không biết bức tranh này có giá khởi điểm là bao nhiêu?

Đợi đến khi âm thanh thảo luận yếu bớt Mục Dương Thạc mới vừa cười vừa nói.

- Bức tranh này có giá trị hay không, có bao nhiêu giá trị, thì phải nhìn chư vị.

Ngay sau đó hắn nói tiếp.

- Bức tranh này có giá khởi điểm là 100 giọt Thần Vương dịch.

- 100 giọt Thần Vương dịch?

- Không phải đang cướp của đấy chứ?

- Sao hắn lại dám lấy nhiều Thần Vương dịch như vậy?

- Cái giá này thật không xứng đáng.

Nghe được Mục Dương Thạc báo giá phần lớn tu sĩ trong hậu trường đều từ bỏ. Nhưng vẫn có một bộ phận tu sĩ toát ra ánh mắt mịt mờ.

- Bức tranh này có lẽ ẩn chứa bí thuật thất truyền.

- Đối phương nếu đã dám kêu giá cao như vậy, ta cảm thấy bức tranh này chắc chắn phải có giá đó.

- Lấy đã rồi nói.

- Cũng chỉ là 100 giọt Thần Vương dịch mà thôi.

Truyền nhân thế lực Vương cấp cùng Thần Vương không nhìn ra giá trị của bức tranh này, cũng không đại biểu cho truyền nhân thế lực Thần Hoàng cấp cùng Thần Vương không nhìn ra?

- 101 ức.

- 102 ức.

- 103 ức.

Khi giá của bức tranh nhảy lên tới 11 tỷ những truyền nhân thế lực Thần Vương mới nhận ra bức tranh này thật có giá trị. Bằng không bọn gia hỏa này chẳng lẽ bị ngốc sao?

- 12 tỷ.

Đúng lúc này một trung niên mặt hắc y hô lên. Trên người hắn tràn ra khí tức âm lãnh, cả người giống như một khối hàn băng khiến cho tu sĩ bốn phía đều không hề thấy thoải mái.

- Vị này hình như là sát thủ?

- Ngươi thấy ký hiệu trên y phục ngươi này không?

- Khô lâu.

- Không phải là tổ chức Khô Lâu trong truyền thuyết đấy chứ?

- Bằng không thì sao?

- Còn tranh sao?

- Tranh cọng lông a? Ngươi muốn chết.

Khi thấy thành viên của tổ chức Khô Lâu đấu giá rất nhiều tu sĩ trong sân đều lựa chọn từ bỏ. Tổ chức Khô Lâu toàn là sát thủ đấy.

- 13 tỷ.

Đúng lúc này từ trong một phòng truyền ra một âm thanh hùng hâu.

Trung niên thuộc tổ chức Khô Lâu kia không khỏi nheo lại hai mắt.

- Xem ra bảng hiệu tổ chức Khô Lâu của ta không dùng được rồi.

- Tổ chức Khô Lâu các ngươi trong mắt lão tử chỉ là một cái rắm.

Khiến trung niên không ngờ là tiếng nói của hắn vừa dứt đã bị một tiếng cười lạnh vang lên ở giữa sân tiếp nối.

Ngoài Vô Thượng ra thì còn ai chứ?

- Ngươi…?

Trung niên kia đang định nói bỗng Vô Thượng lại chỉ vào mặt hắn nói.

- Từ giờ trở đi ngươi dám mở mồm nói thêm một chữ ta lập tức chặt đầu ngươi.

Trong mắt người trung niên kia tràn đầy dữ tợn nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn im lặng.

- Ở trong địa bàn lão tử mà dám uy hiếp khách nhân của ta?

Vô Thượng cười lạnh nói.

- Ngươi đã quá đề cao tổ chức Khô Lâu của ngươi rồi.

Lời nói của Vô Thượng càng kích tích cho trung niên kia.

- Ngươi nói cái gì?

Vị trung niên kia vừa nói đến đây bỗng một đạo kiếm quang phá không bay đến chém đứt đầu hắn. Linh hồn hắn vừa mới xông ra đã bị giam cầm ngay tại chỗ. Hắn hoảng sợ nhìn Vô Thượng.

Vô Thượng thực dám động thủ a?

Nói giết liền giết. Không hề kiêng kỵ.

- Vừa rồi sở dĩ không có xóa linh hồn ngươi là muốn nói cho ngươi, ta nói được thì làm được.

Trong nháy mắt tiếng nói rơi xuống lại có một đạo kiếm quang chém tới. Mắt thấy chuẩn bị chém tới người trung niên kia bỗng một bóng mờ xuất hiện trước mặt người trung niên. Hắn giơ tay liền chặn lại đạo kiếm quang kia.

- Vô Thượng, ngươi đã hủy đi nhục thân của Tân Tập, cũng không cần phải hủy thêm linh hồn của hắn.

Thân ảnh kia nhìn Vô Thượng trầm giọng nói.

- Tránh ra, nếu không ta cũng sẽ giết thêm cả ngươi đấy.

Vô Thượng chỉ đạo thân ảnh kia lạnh lùng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận