Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3036: Tử Kỳ Lân.

Hỏa Đồng đã chứng kiến mức độ cường đại của Diệp Hạo.

Nàng biết rõ Diệp Hạo dù không phải xếp hạng trong mười vị trí đầu cũng không khác gì nhiều.

Diệp Hạo liếc mắt nhìn Hỏa Đồng một cái rồi lắc đầu.

- Ngươi không đủ tư cách.

Hỏa Đồng chỉ mạnh hơn Hạo Thiên một chút.

- Diệp công tử, Hoàng Kim đấu khuyển chỉ là một tọa kỵ, hắn hẳn không thể phục vụ ngươi tốt được.

Hỏa Đồng ôn nhu nói.

- Ý của ngươi là ngươi có thể phục vụ ta tốt hơn?

Diệp Hạo ranh mãnh nói nói.

- Diệp công tử ngươi nếu không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể nói ta rời khỏi.

Hỏa Đồng trịnh trọng nói.

- Vậy thì thử xem.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Tạ Diệp công tử.

Hỏa Đồng nói xong

- Lên đây đi.

Diệp Hạo vẫy vẫy tay về phía Hoả Đồng.

Hỏa Đồng thả người nhảy lên người Hoàng Kim đấu khuyển.

- Đi đâu?

Hoàng Kim đấu khuyển hỏi.

- Phía đông.

Diệp Hạo chỉ về một hướng nói.

Hoàng Kim đấu khuyển không nói tiếng nào mà đi về phía đông.

Mà dọc đương Diệp Hạo cũng thay đổi lộ trình vài lần.

- Ngươi trực tiếp nói cho ta biết ngươi muốn đi chỗ nào có phải nhanh hơn không?

Hoàng Kim đấu khuyển có chút khó chịu nói.

Hai con mắt Diệp Hạo loé lên một tia sắc lạnh.

Hoàng Kim đấu khuyển chỉ cảm thấy mình linh hồn của mình bị một bàn tay siết chặt.

Tựa hồ đối phương chỉ cần một ý niệm trong đầu, là có thể bóp nát linh hồn của hắn.

- Chủ nhân, tha mạng.

Hoàng Kim đấu khuyển kinh hãi nói.

Diệp Hạo không nói một lời, chỉ là lẳng lặng nhìn về phía trước.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu loại cảm giác giam cầm kia mới tiêu tán.

Bây giờ Hoàng Kim đấu khuyển mới có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Cả hành trình kế tiếp Hoàng Kim đấu khuyển ngay cả một câu cũng không dám hé lời.

Cứ như vậy mà trôi qua nửa tháng, Hoàng Kim đấu khuyển chở Diệp Hạo đi tới một hành tinh hoang phế không biết đã bao nhiêu năm.

- Công tử, hành tinh này rất tà môn.

Hỏa Đồng nhìn bốn phía trầm giọng nói.

- Tà môn?

- Hành tinh này đã từng nuốt hết cường giả Tương Lai cảnh.

Sắc mặt Diệp Hạo không hề biến hóa chút nào.

Dự theo Diệp Hạo phỏng đoán, trên hành tinh này sẽ có truyền thừa Kim Thế cảnh.

Như vậy Tương Lai cảnh đến đây bỏ mạng cũng có thể hiểu được.

- Không sao đâu, tiếp tục đi.

Diệp Hạo chỉ về đằng trước nói.

Hoàng Kim đấu khuyển giật nảy mình.

- Chủ nhân, lão tổ nhà ta đã nói hành tinh này tuyệt đối không được xâm nhập, nếu không sẽ gặp phải tai hoạ.

- Lời nói của ta ngươi không nghe thấy sao?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Ánh mắt Hoàng Kim đấu khuyển vùng vẫy một hồi, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì đi về phía trước.

Khi đi tới trung tâm hành tinh, Hoàng Kim đấu khuyển thấy hơn mười tu sĩ.

- Hoàng Kim đấu khuyển.

Một nam thị vự kinh ngạc nios.

Hoàng Kim đấu khuyển lúng túng.

- Nơi này không phải là nơi mà ngươi nên đến.

Một lão giả tản ra khí tức bàng bạc trầm giọng nói.

- Các ngươi có thể tới, vì sao chúng ta không thể tới?

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

Lão giả kia nhìn Diệp Hạo một cái.

- Ngươi biết chúng ta là ai sao?

- Không muốn biết.

Diệp Hạo không khách khí chút nào nói.

- Thức thời thì tránh ra.

- Làm càn.

Lão giả kia quát lớn một tiếng nói.

- Ta không quan tâm ngươi là tên đứng thứ mấy trên Thiên Bảng, bây giờ ngươi nhất định phải xin lỗi ta.

- Ha ha.

Diệp Hạo vỗ đầu Hoàng Kim đấu khuyển.

- Giết.

Hoàng Kim đấu khuyển không chút do dự triệu hoán ra chiến linh.

Hoàng Kim đấu khuyển đứng thứ tám mươi tám trên Thiên Bảng, bởi vậy chiến linh mà hắn triệu hoán ra là Tương Lai cảnh sơ kỳ.

Sắc mặt lão giả kia biến đổi.

- Lão phu là người của Tử Kỳ lân nhất tộc.

- Tử Kỳ lân nhất tộc?

Nghe lão giả nói như vậy sắc mặt Hoàng Kim đấu khuyển không khỏi biến.

- Chủ nhân.

Hoàng Kim đấu khuyển nhìn Diệp Hạo nói.

- Lời nói của ta ngươi không nghe rõ sao?

Diệp Hạo âm trầm nói.

- Chủ nhân, Tử Kỳ lân nhất mạch có một thiên chi kiều nữ.

Hoàng Kim đấu khuyển cẩn thận từng li từng tí nói.

- Đứng thứ mấy trên Thiên Bảng.

- Thứ chín.

- Chỉ đứng thứ chín trên Thiên Bảng mà ngươi đã sợ đến mức này rồi sao?

Diệp Hạo hừ lạnh nói.

Hoàng Kim đấu khuyển muốn khóc.

Đừng làm bậy được không?

Là thứ chín trên Thiên Bảng đấy.

- Cuối cùng ta hỏi các ngươi một câu, nhường hay không nhường?

Diệp Hạo lạnh lùng nhìn về phía lão giả kia nói.

Ánh mắt lão giả kia loé lên một hồi rồi nói.

- Các ngươi tuỳ tiện xông vào sẽ chết.

- Đó là chuyện của ta.

Lão giả kia nghe được Diệp Hạo nói như vậy liền nhường đường.

- Các ngươi muốn chết, ta cũng không cản.

Đợi đến khi ba người Diệp Hạo rời khỏi, một thị vệ mới tới hỏi.

- Tam gia, vì sao lại để bọn hắn đi vào?

- ta có tự tin đánh bại chiến linh của Hoàng Kim đấu khuyển, nhưng lại không tự tin đồng thời đánh bại được hai chiến linh.

Lão giả kia nhẹ nhàng nói.

- Vả lại bên trong cũng không phải ai cũng có thể xông vào, những ngày nãy đã hao tổn vài thiên kiêu, tiểu tử này muốn chết, ta cần gì phải ngăn cản chứ?

Càng đi về phía trước, trong lòng Hoàng Kim đấu khuyến càng nặng nề.

- Chủ nhân, ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

Hoàng Kim đấu khuyển trầm giọng nói.

- Công tử, ta có cảm giác rợn cả tóc gáy, hình như phía trước có một cự thú có thể cắn đầu người.

Lúc này Hoả Đồng cũng nói.

- Yên tâm đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Nhìn thấy Diệp Hạo trấn định như vậy, Hoàng Kim đấu khuyển và Hoả Đồng cũng bớt lo hơn.

Cũng không lâu lắm bọn họ thấy được một tấm bia.

- Đi qua tấm bia này, chết!

Chữ viết trên tấm bia đá được nhuộm đỏ, nhìn qua khiến người ta phải sợ hãi.

Hoàng Kim đấu khuyển và Hỏa Đồng đều trở nên bất an.

- Công tử.

Hỏa Đồng mở miệng lần nữa.

- Đi vào.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Hoàng Kim đấu khuyển đành phải đi về phía trước.

Khi đi vào bọn họ phát hiện con đường phía trước đã bị đứt.

Thần niệm Hoàng Kim đấu khuyển tản ra phía trước để tìm kiếm nhưng lại khiếp sợ phát hiện nơi nà có thể nuốn thần niệm.

- Chủ nhân, đây là nơi nào?

- Người không có tạo hoá không thể vượt qua nơi này.

Diệp Hạo nói xong liền nhảy xuống khỏi người Hoàng Kim đấu khuyển.

- Chủ nhân, ý của ngươi là chúng ta cần vận dụng lực lượng tạo hoá?

Hoàng Kim đấu khuyển tựa hồ hiểu ra.

- Không sai.

- Có cần lấy lực lượng vận mệnh của chúng ta ra để bù một nửa không?

- Nếu vậy các ngươi sẽ không có duyên với cơ duyên này.

Diệp Hạo vừa nói vừa đi vào thâm uyên.

Lực lượng tạo hoá hoá thành tấm màn xuất hiện ở dưới chân Diệp Hạo.

Diệp Hạo đi tới chỗ nào, tấm màn liền xuất hiện ở nơi đấy.

- Công tử, sau khi rơi xuống có thể bị chết không?

Hỏa Đồng vội vàng hỏi.

- Sẽ không.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Hỏa Đồng cắn răng cũng tạo ra lực lượng tạo hoá.

Nàng giẫm lên lực lượng tạo hoá đi về phía trước.

Hoàng Kim đấu khuyển do dự mãi rồi cũng đi theo.

Thế nhưng càng đi sắc mặt của Hỏa Đồng và Hoàng Kim đấu khuyển đều thay đổi, bởi vì bọn hắn phát hiện càng đi về phía trước lượng lực lượng tạo hoá tiêu hao cũng càng nhiều.

Mà dựa theo tốc độ tiêu hao trước mắt, bọn họ căn bản không thể đi đến cuối cùng.

- Xông lên.

Hoàng Kim đấu khuyển nghĩ tới đây lập tức vọt về phía trước.

- Ngớ ngẩn.

Diệp Hạo mắng.

Hoàng Kim đấu khuyển xông một hồi rồi nhanh chóng dừng lại.

Bởi vì hắn phát hiện tiêu hao lớn như vậy không bằng đi bình thường.

- Công tử, ta không kiên trì được.

Lúc này Hỏa Đồng nhìn về phía Diệp Hạo gọi

.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động một tấm màn xuất hiện ở dưới chân Hỏa Đồng.

- Công tử.

Hỏa Đồng kinh hỉ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận