Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2608: Chân Tướng Sự Tình

Người cung cấp đầu mối có thể được một đoàn bản nguyên Thần Vương sơ kỳ.

Truy nã trọng phạm người có thể được một đoàn bản nguyên Thần Vương cao cấp. Nhìn thấy ban thưởng trên bảng danh sách truy nã Diệp Hạo không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

- Liếm độc tình thâm.

Nhưng Diệp Hạo cũng biết rõ Mục Uyển Thần Hoàng muốn báo thù là chuyện không thể nào.

Vì sao?

Trên thực tế Mục Thông chết ở trong tay hắn và Phạm Tân Nguyệt. Mục Uyển muốn giết hắn là điều không hề thực tế, nhưng giết Phạm Tân Nguyệt lại thực tế hơn chắc?

Phạm Tân Nguyệt chính là thiếu các chủ trên danh nghĩa của Khí Đạo Tổng Các. Về tình về lý Khí Đạo Tổng Các đều sẽ bảo vệ Phạm Tân Nguyệt. Cho dù là bọn họ biết rõ chuyện này là Phạm Tân Nguyệt sai. Nhưng đây là vấn đề nguyên tắc.

- Dù không thể tra được đến trên đầu ta, nhưng ta cũng không thể cõng nồi được.

Diệp Hạo thầm nghĩ trong lòng.

Ngay sau đó Diệp Hạo dựa theo địa chỉ trên bảng dang sách truy nã bước đi tới một tòa phủ đệ. Đi tới cửa phủ Diệp Hạo mới phát hiện nơi này đã sớm phủ kín người.

- Các ngươi vây quanh đây làm cái gì?

Diệp Hạo kéo một thanh niên bên cạnh tới hỏi.

- Còn không phải đến xem chuyện tiếu lâm sao?

Thanh niên kia bật thốt lên.

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Cái gì?

Lúc này thanh niên kia mới nhận ra rằng mình đã nói hớ mất tiêu rồi. Hắn cẩn thận nhìn bốn phía xong mới nói.

- Huynh đệ, ngươi có quan hệ gì với người Mục gia không?

- Không có.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vậy cũng không giấu gì.

Thanh niên kia giờ mới lên tiếng.

- Gia hỏa Mục Thông này ỷ vào thân phận Thần Hoàng của gia gia Mục Uyển mà hoành hành ngang ngược, cả tòa Lưu Thủy thành này không biết có bao nhiêu tu sĩ muốn Mục Thông phải chết đấy.

- Nói cẩn thận.

Diệp Hạo nói gấp.

- Sao vậy?

Thanh niên kia vừa nói đến đây một ông lão mặc áo bào xám đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Ngươi chỉ như vậy mà muốn tôn tử ta chết?

Trên người lão giả kia tràn ngập chấn động khiến tu sĩ cả tòa thành trì đều có một cảm giác hết sức sợ hãi. Tựa hồ tính mạng của mình đều nằm trong một ý niệm của đối phương. Người thanh niên kia vô cùng bất an.

Thần Hoàng!

Chỉ có nhân vật cấp bậc này mới có thể phát ra uy áp mạnh nhẽ như thế.

- Tục danh của Thần Hoàng không thể tùy tiện gọi được, dù có cách xa ngàn dặm cũng sẽ bị đối phương cảm ứng được.

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia nhẹ nhàng nói.

- Chỉ là do bình thường bọn họ sẽ không thèm để ý đến thôi, nhưng giờ cháu của Mục Uyển mới chết, hắn thực sự muốn biết tất cả manh mối, lúc nãy ngươi nhắc tới tên hắn, ngươi nghĩ hắn không để ý sao?

Về phần vì sao Diệp Hạo và Phạm Tân Nguyệt lại dám giết Mục Thông?

Là bởi vì kim thân của Diệp Hạo, vị sau lưng Phạm Tân Nguyệt cũng đều là cường giả Thần Hoàng. Lúc bọn họ xuất thủ đã ngăn cách hoàn toàn với xung quanh. Dù Mục Thông có hét đến hư cả họng cũng vô dụng. Nghe Diệp Hạo nói như vậy, mặt thanh niên kia xám như tro. Tình tình của Mục Uyển vốn cũng chả tốt lành gì, huống chi bây giờ hắn còn đang cực kỳ tức giận.

Tha cho mình?

Đùa chắc?

Cuối cùng thanh niên kia vẫn quỳ xuống trước mặt Mục Uyển.

- Vừa rồi là do tiểu nhân không lựa lời nói. Mong Mục Uyển Thần Hoàng tha mạng.

- Ngươi muốn chết như thế nào?

Mục Uyển uy nghiêm nhìn thanh niên kia nói.

Nghe vậy toàn thân người thanh niên kia đều run lên, vẫn không chịu buông tha cho mình sao?

- Ta nghĩ việc cấp bách của ngươi bây giờ là đi báo thù cho cháu trai ngươi thì hơn.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

- Ta muốn làm gì, không cần ngươi xen vào.

Từ hai con mắt của Mục Uyển bắt ra tia đáng sợ, nhưng khiến hắn không ngờ rằng khi hai đạo ánh mắt của còn cách Diệp Hạo một thướng chúng bỗng bị tiêu trừ đi.

- Ngươi.

Sắc mặt Mục Uyển lập tức thay đổi.

- Ta biết ai là người đã giết cháu trai của ngươi, chỉ là, không biết ngươi có dám đi báo thù hay không thôi?

Diệp Hạo hài hước nhìn Mục Uyển nói.

Động niệm một phát Mục Uyển liền muốn giết mình, Diệp Hạo làm sao còn để ý đến sống chết của hắn chứ?

- Cho dù là thiên vương lão tử cũng muốn hắn phải đền mạng.

Mục Uyển nghiến răng nghiến lợi nói.

- Vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có dám xuất thủ hay không?

Diệp Hạo nói đến đây trong tay liền xuất hiện một khối lưu ảnh thạch, tiếp lấy một hình ảnh vô cùng rõ ràng xuất hiện giữa không trung. Lưu ảnh thạch ghi cận cảnh Phạm Tân Nguyệt mê hoặc Mục Thông thế nào và cảnh Phạm Tân Nguyệt lạnh lùng hạ sát thủ hủy tiêu diệt linh hồn của Mục Thông.

- Cái gì?

- Không ngờ Mục Thông là do Phạm Tân Nguyệt giết?

- Thanh niên kia chỉ hủy đi nhục thân của Mục Thông, có lẽ người thanh niên đó cũng trừng trị hơn quá tay, nhưng lúc đó Mục Thông vẫn còn có thể sống tiếp.

- Phạm Tân Nguyệt thật độc ác.

- Đúng rồi, Phạm Tân Nguyệt không phải đang ở Mục gia sao?

Khi tu sĩ toàn trường đang thảo luận, Mục Uyển lại nhìn về phía phủ đệ của mình, ánh mắt lộ ra sát cơ dữ tợn.

- Phạm Tân Nguyệt, ngươi phải cho lão phu một lời giải thích.

Nghe vậy Phạm Tân Nguyệt đồng hành cùng với một lão già chậm rãi đi ra. Nàng phức tạp nhìn Diệp Hạo nói.

- Không ngờ ngươi còn có thứ này?

- Ta không hiểu ý ngươi là gì?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Nếu ta đoán không lầm, tướng mạo lúc đó của ngươi không phải là tướng mạo vốn có.

Sắc mặt Phạm Tân Nguyệt cực kỳ khó coi.

- Đừng phủ nhận, hình ảnh hiện trường rõ ràng như vậy, trừ khi ngươi ở ngay hiện trường, nếu không cũng không thể nào có được nó.

Phạm Tân Nguyệt còn cho rằng mình đã nhẹ tay, không ngờ Diệp Hạo lại không hề nương tay như vậy. Điều này khiến tâm tình của nàng rất khó chịu.

Phủ nhận?

Hình ảnh trên lưu ảnh thạch là thật hay giả, tu sĩ ở đây vẫn có thể phân biệt được.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, lưu ảnh thạch này là do một thanh niên cho ta.

Diệp Hạo nói đến đây rồi nhìn sang Mục Uyển nói.

- Dựa theo quy củ ngươi nên cho ta một đoàn bản nguyên Thần Vương sơ kỳ.

Mục Uyển nghi ngờ Diệp Hạo nói.

- Ta còn chưa biết ngươi có phải là gia hỏa đã hủy diệt thân thể của cháu trai của ta nữa.

- Ngươi tính quỵt nợ?

Nói đến đây kim thân của Diệp Hạo thả ra một sợi khí thế, Mục Uyển chỉ cảm thấy từ nơi xa có một thần sơn cổ xưa trấn áp mà đến, linh hồn của hắn giống như một chiếc thuyền nhỏ trong con sóng lớn, lúc nào cũng có thể lật đổ. Khi khuôn mặt hắn tràn đầy hoảng sợ Diệp Hạo mới thu hồi sợi khí thế lại.

- Còn muốn quỵt nợ sao?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Cho ngươi.

Mục Uyển vội vàng đưa cho Diệp Hạo một đoàn năng lượng bản nguyên Thần Vương sơ kỳ.

Diệp Hạo nhận lấy rồi lại tiếp tục đưa tay nói.

- Phần thù lao thứ hai.

- Cái gì?

Mục Uyển khẽ giật mình.

- Ta cũng đã mang cừu nhân Phạm Tân Nguyệt của ngươi đến trước mặt ngươi, đừng nói cho ta rằng ngươi không có thực lực để tiêu diệt nàng đấy nhá.

Ánh mắt Diệp Hạo sắc như đao nói.

Mục Uyển cắn răng lại giao cho Diệp Hạo một đoàn năng lượng bản nguyên. Nhưng khác biệt là đoàn năng lượng bản nguyên này là bản nguyên Thần Vương cao cấp.

- Chuyện tiếp theo cũng không còn liên quan đến ta nữa.

Diệp Hạo nói xong tiện tay xách theo thanh niên kia đi.

Thanh niên kia cảm kích nhìn Diệp Hạo.

- Đa tạ công tử cứu giúp.

- Dù sao ngươi cũng là vì ta mới gặp nạn.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Là do ta không biết giữ miệng.

Thanh niên kia nói xong liền tát cho mình một bạt tai.

- Nhớ kỹ, vĩnh viễn phải luôn kính sợ với cường giả, dù trong lòng ngươi có khinh thường thế nào.

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận