Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2198: Tiến Về Đại Minh Thành

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

- Tốt.

Diệp Hạo vừa vặn cũng phải tiến về Đại Minh Vực nhận lấy lệnh bài mới.

Bởi vì mấy ngày trước đó, hắn thông qua lệnh bài tiến hành thăng cấp thân phận.

Hiện tại, hắn đã trở thành một tu sĩ Môn Thần cảnh đạt đến ngũ phẩm đan đạo.

Không phải Diệp Hạo không thể khảo hạch cấp bậc cao hơn, nhưng hắn ý thức được làm như vậy quá mức rêu rao, bởi vậy hắn cũng chỉ khảo hạch ngũ phẩm.

Nhưng dù như vậy vẫn kinh động đến Lục Kiến.

Đến Môn Thần cảnh còn có thể vượt qua bốn cảnh giới, đây không phải điều thiên tài bình thường có thể làm được.

Đầu tiên, Lục Kiến báo tin tức này cho Tổng Các Chủ, Tổng Các Chủ phản hồi Lục Kiến là cần phải bảo hộ Diệp Hạo chu toàn.

Lục Kiến nghĩ thầm, Diệp Hạo còn cần hắn bảo vệ?

Bởi vì bên cạnh Diệp Hạo đã có một tồn tại Hợp Thần cảnh bảo vệ.

Sau đó, Lữ Hàn Yên đi đến Đan Đường nói một lần chuyện Vạn Độc môn cho Ngũ Hào, Lữ Hàn Yên không ngờ vẻ mặt Ngũ Hào lại không giật mình chút nào.

- Chuyện Vạn Độc môn, Tình Báo Đường của tông môn đã cáo tri, trên thực tế, các Tông đều đang tìm kiếm cứ điểm Vạn Độc môn.

Ngũ Hào nhẹ nhàng nói.

- Cho tới bây giờ đã tìm được sáu cứ điểm.

- Xem ra, Diệp Hạo nói không sai, tông môn đã sớm biết.

Lữ Hàn Yên giật mình.

- Dù sao, Ngũ Sắc tông cũng là một trong 10 đại tông môn Ngũ Sắc Vực, nếu tin tức này cũng không biết, Tông môn cũng đến lúc xóa tên.

Ngũ Hào nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến cái gì.

- Lần này, Diệp Hạo tiến về Đại Minh Vực sao?

- Đúng vậy.

- Tốt lắm.

Ngũ Hào suy nghĩ một chút đưa một tấm danh sách cho Lữ Hàn Yên.

- Ngươi đưa phần danh sách này cho Diệp Hạo.

Lữ Hàn Yên nhìn danh sách một chút, lập tức hiểu ý đồ Ngũ Hào.

- Đường chủ.

- Ta sao có thể đưa danh sách này cho Diệp Hạo?

Ánh mắt Ngũ Hào có chút né tránh.

- Ngươi có quan hệ không tệ với Diệp Hạo, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho ngươi.

- Đường chủ, ta cũng không muốn.

Lữ Hàn Yên cười khổ.

- Dù sao, chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi.

Ngũ Hào nói xong, xoay người rời đi.

Lữ Hàn Yên còn có thể làm sao?

Đành phải cong người về tới Long Đằng phong.

Diệp Hạo nhìn thấy danh sách, bật cười.

- Ngũ đường chủ thật là, trước đó ta đã nói, thông qua lệnh bài nói cho ta là được, không ngờ Ngũ đường chủ vẫn như vậy. Thế này đi, về sau, luyện đan đường cần dược liệu gì, cô nói cho ta biết.

- Tốt.

- Về sau, cô cần dược liệu gì cũng có thể nói cho ta biết.

- Sao được chứ?

- Toàn bộ dược liệu luyện đan đường đều do ta bao, còn quan tâm đến việc bao cô dược liệu?

- Hiện tại, ta dùng dược liệu có giá trị còn không cao, nhưng theo tu vi tăng lên, giá trị dược liệu sẽ cao hơn.

Ánh mắt Lữ Hàn Yên sáng lóng lánh nhìn Diệp Hạo nói.

- Không quan trọng.

Diệp Hạo không thèm để ý đáp.

Tương lai, Lữ Hàn Yên dùng đến dược liệu có giá trị cao, chẳng lẽ tương lai Diệp Hạo lại kiếm lời Thần thạch ít đi sao?

Có thể tưởng tượng theo thời gian trôi qua, Diệp Hạo sẽ luyện chế thần đan cấp bậc ngày càng cao.

- Ngươi nói đó.

Lữ Hàn Yên cười khanh khách nói.

- Ừm.

Diệp Hạo gật đầu.

Diệp Hạo thật sự không quan tâm Lữ Hàn Yên tiêu hao bao nhiêu.

- Sáng ngày mai tập hợp tại Luyện Đan Đường, đến lúc đó, tông môn cưỡi thuyền mây cùng nhau đi.

- Tốt.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Diệp Hạo đi tới luyện đan đường.

Diệp Hạo không ngờ đám người Lữ Hàn Yên lại đến sớm như thế.

- Làm sao tới sớm thế?

Diệp Hạo đi tới bên cạnh Lữ Hàn Yên hỏi.

- Tống sư huynh trở về.

Lữ Hàn Yên chỉ một thanh niên nói.

Nhìn thấy Diệp Hạo lộ vẻ mặt mờ mịt, Lữ Hàn Yên nói tiếp.

- Tống Thụy Đạt là tam phẩm đan sư Môn Thần, ở thế hệ tuổi trẻ thuộc về nhân vật cấp lãnh tụ.

- Tuổi của hắn lớn hơn ngươi không ít đó?

Diệp Hạo nhìn thoáng qua Tống Thụy Đạt, nhân tiện nói.

Thế hệ tuổi trẻ cũng có lúc rất khó phân chia.

Tỉ như Tống Thụy Đạt lớn hơn Lữ Hàn Yên ba mươi tuổi, chẳng lẽ ngươi nói Tống Thụy Đạt không phải thế hệ trẻ?

Diệp Hạo không ngờ câu nói này truyền vào tai Tống Thụy Đạt, thời điểm Tống Thụy Đạt quay người nhìn thấy Diệp Hạo, lông mi lộ vẻ không vui.

- Ngươi cảm thấy ta hữu danh vô thực?

- Ta không có ý này.

Diệp Hạo đón ánh mắt Tống Thụy Đạt đáp.

- Ta chỉ trình bày một sự thật. Tuổi của ngươi đích xác lớn hơn Hàm Yên không ít.

- Ngươi.

Tống Thụy Đạt còn muốn nói gì, Ngũ Hào lại từ trong đại sảnh đi ra.

- Người đến đông đủ chưa?

- Đều đến đông đủ.

Lữ Hàn Yên vội nói.

- Nếu người đã đến đông đủ, vậy chúng ta đi thôi.

Ngũ Hào vừa nói xong, một chiếc thuyền mây màu xanh biếc xuất hiện trên không.

Tống Thụy Đạt liếc mắt nhìn Diệp Hạo, thả người nhảy lên thuyền mây.

- Ngươi đã đắc tội Tống sư huynh.

Lữ Hàn Yên khẽ thở dài.

- Gia hỏa này thật nhỏ mọn.

Diệp Hạo nhún vai.

- Bất kể nói thế nào, Tống Thụy Đạt cũng là Đội trưởng chi tiểu đội chúng ta.

Lữ Hàn Yên thấp giọng nói.

- Đợi chút nữa, ta sẽ tìm một cơ hội giúp ngươi hoà giải.

- Ngươi đã lầm một việc.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Chuyện gì?

Lữ Hàn Yên tò mò hỏi.

- Ta không phải người chi tiểu đội này.

Diệp Hạo nhấn mạnh.

- Ta đi Đại Minh thành vì có chuyện muốn làm.

- Đến Đại Minh thành, ngươi muốn hành động đơn độc?

Lữ Hàn Yên khẽ giật mình.

- Đúng vậy.

- Nhưng như vậy rất nguy hiểm.

Lữ Hàn Yên nói khẽ.

- Đại Minh thành có rất nhiều hoàn khố, vạn nhất ngươi đắc tội với ai, hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.

- Hoàn khố Đại Minh thành vừa thấy ta cũng phải đi vòng qua.

Diệp Hạo cười nói.

- Không biết trời cao đất rộng.

Tống Thụy Đạt hừ lạnh.

Lên thuyền mây, Tống Thụy Đạt an vị ở phụ cận Diệp Hạo.

Lúc này nghe được Diệp Hạo nói khoác như vậy, hắn cũng không chịu được.

Thật ra, hơn mười vị đan sư núp trong bóng tối cũng chú ý Diệp Hạo, đương nhiên, nói chính xác hơn là bọn họ chú ý Lữ Hàn Yên.

Bởi vì Lữ Hàn Yên là đệ nhất mỹ nữ Luyện Đan Đường.

Những đan sư kia cơ hồ đều có ý nghĩ với nàng.

- Tống Thụy Đạt, bớt tranh cãi.

Ngũ Hào cau mày nói.

Hắn vừa rồi cũng thấy Tống Thụy Đạt ôm lấy địch ý với Diệp Hạo.

Lại không trực tiếp nhắc nhở Tống Thụy Đạt.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Tống Thụy Đạt nhằm vào Diệp Hạo lần nữa, Ngũ Hào cảm thấy vẫn nên nhắc nhở hắn một lần.

- Đường chủ, Đại Minh thành cũng không phải Ngũ Sắc tông, ai cũng phải nhường nhịn hắn.

Tống Thụy Đạt nghiêm mặt nói ra.

- Nếu chọc giận quyền quý trong thành, rất có thể liên luỵ đến Ngũ Sắc tông chúng ta.

Ngũ Hào im lặng không nói.

Bởi vì lời Tống Thụy Đạt nói không phải không có đạo lý.

- Đến Đại Minh thành, ta sẽ tách ra đội ngũ.

Diệp Hạo nhìn Tống Thụy Đạt nói.

- Hơn nữa, ta sẽ không sử dụng thân phận Ngũ Sắc tông, dù xảy ra chuyện, ngươi cũng không cần lo lắng bị liên lụy.

- Ngươi có ý gì?

Tống Thụy Đạt cảm thấy Diệp Hạo nói lời có gai.

Trên thực tế, hắn cả nghĩ quá rồi.

Diệp Hạo thật sự không có nhiều tâm tư nhằm vào hắn.

Lười nhác nhằm vào.

- Ta nói này, ngươi có thể ngừng nói nhãm không?

Diệp Hạo tức giận nói.

- Ngươi.

Tống Thụy Đạt phủi đất đứng lên.

- Diệp Hạo, ngươi khinh người quá đáng, ta muốn quyết đấu với ngươi.

- Ngươi lấy tu vi Môn Thần tầng ba, khiêu chiến ta?

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Thật không biết xấu hổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận