Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1162: Vô Vọng Thuyền

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

- Ta cũng cảm thấy như thế.

Chu Uyển Quân nói xong quay người đi về một nơi cách đó không xa.

Lúc này, Đồ Tam Kiếm mới nhìn thấy trong hư không nơi đó có một Tôn Cấp Chiến Hạm.

Bên trên Tôn Cấp Chiến Hạm, Diệp Hạo đang đứng chắp tay sau lưng bình tĩnh nhìn qua bên này.

- Diệp Hạo.

Đồ Tam Kiếm đi về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo lườm Đồ Tam Kiếm nói:

- Chuyện gi?

- Ta muốn biết chênh lệch giữa chúng ta lớn bao nhiêu?

- Ngươi muốn khiêu chiến ta?

- Ừm.

Diệp Hạo tâm thần khẽ động, không gian trước mặt Đồ Tam Kiếm xuất hiện một giới hạn.

- Đây là do ta dùng tinh thần lực vẽ ra, nếu ngươi có thể bước qua vạch đó thì mới có tư cách khiêu chiến ta.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi xác định?

- Đúng.

Đồ Tam Kiếm nhìn thấy Diệp Hạo chắc chắn như vậy thì cũng hơi trầm ngâm, hắn thử vung một kiếm chém về phía trước, nhưng khi tiên kiếm của hắn vừa tới gần đường kẻ Diệp Hạo vẽ ra kia, cho dù hắn cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể tiến tới một chút.

Sắc mặt Đồ Tam Kiếm đen lại.

Đối phương chỉ tiện tay dùng thần niệm vẽ ra một đường mà bản thân tốn nhiều sức cũng không vượt qua được, vậy thì còn khiêu chiến cái gì nữa?

Mất mặt!

Đồ Tam Kiếm nghĩ tới đây, hắn vội thúc giục thần niệm bản thân.

Thần niệm xen lẫn hóa thành một chuôi vũ tiễn.

Vũ tiễn phá không, nhanh chóng vụt tới.

Nhưng khi tới gần đường kẻ của Diệp Hạo thì lập tức dừng lại.

Sắc mặt Đồ Tam Kiếm càng đen hơn.

Sau đó, Đồ Tam Kiếm tiếp tục vận dụng nhiều thủ đoạn tuy nhiên vẫn không cách nào vượt qua được.

- Hiện tại, ta cuối cùng cũng hiểu tại sao nói chênh lệch giữa chúng ta như một trời một vực rồi.

Đồ Tam Kiếm nhìn Diệp Hạo, trong mắt hắn đầy khổ sở nói.

Diệp Hạo không nói gì quay người đi vào trong khoang thuyền.

Đồ Tam Kiếm lẳng lặng nhìn bóng lưng Diệp Hạo rời đi, thật lâu không nói gì.

Nới xa, sắc mặt những tu sĩ nhìn Chu Uyển Quân càng thay đổi.

Không ai nghĩ đến Đồ Tam Kiếm lại thua trong tay Chu Uyển Quân.

- Ai có thể nghĩ Chu Uyển Quân đi theo Diệp Hạo lại có thực lực trở thành Cự Đầu.

- Chu Uyển Quân đánh bại Đồ Tam Kiếm phần lớn là dựa vào thần thông mà Diệp Hạo truyền thụ bằng Quán Đỉnh Chi Thuật, nói cách khác, Chu Uyển Quân chỉ mượn nhờ thần thông của Diệp Hạo để giúp chiến lực bản thân đạt đến cấp bậc Cự Đầu, thế nhưng theo thời gian thì cuối cũng Chu Uyển Quân cũng sẽ bị Đồ Tam Kiếm bỏ lại đằng sau mà thôi.

- Nói cũng có đạo lý, tương lai Cự Đầu có thể đi đến Tiên Vương Đỉnh Phong, Chu Uyển Quân chưa hắn có thể đi đến được cảnh giới này, vì vậy, tương lai Đồ Tam Kiếm có cơ hội đuổi theo cô ta.

- Làm sao ngươi biết tư chất của Chu Uyển Quân không đạt đến cấp bậc Cự Đầu?

- Nếu Chu Uyển Quân có tư chất này thì sẽ không nói nàng là đệ nhất nhân dưới Cự Đầu đâu.

- Một phần vạn Diệp Hạo trợ giúp cô ta đột phá thì sao?

- Đột phá tư chất? Ngươi nói đùa gì vậy?

Trong khi những tu sĩ này không ngừng tranh luận, một chiếc Vô Vọng Thuyền lặng yên không một tiếng động xuất hiện bên bờ sông.

Chiếc Vô Vọng Thuyền này giống như một Tinh Linh trong đêm tối.

Diệp Hạo đứng trên chiến hạm, ánh mắt ngưng trọng nhìn xuống Vô Vọng Thuyền bên dưới.

Bên trong không có gì cả.

Không có một ai.

- Tỷ tỷ, ngươi có biết Vô Vọng Hà xảy ra chuyện gì không?

Diệp Hạo nhìn Thải Nhi đứng bên cạnh mình hỏi.

- Vô Vọng Hà liên quan đến cấm kỵ.

Thải Nhi nhìn Vô Vọng Thuyền, một lát sau mới nói.

- Cấm kỵ?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Bất cứ cái gì liên quan đến cấm kỵ đều không đơn giản.

Thải Nhi trầm giọng nói:

- Ta cũng đã đạt đến Tiên Vương Cảnh nên không thể ngồi Vô Vọng Thuyền được.

- Tại sao?

- Bởi vì Tiên Vương đi lên Vô Vọng Thuyền sẽ rất nặng.

- Tiên Vương cũng không trốn thoát hả?

- Chí ít thì ta chưa bao giờ nghe nói có người trốn ra khỏi Vô Vọng Hà cả?

- Nhưng mà tỷ tỷ chính là Tiên Vương Đỉnh Phong mà?

- Cửu Trọng Thiên không có đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu. Con có, chỉ cần có liên quan đến hai chữ cấm kỵ thì ngươi phải bảo trì tâm lý kính sợ, có biết chưa?

- Đệ đệ thụ giáo.

Thải Nhi không nói gì nữa, biến mất.

Diệp Hạo hơi trầm ngâm một chút rồi đi tới khoang thuyền của Mai Doãn Tuyết.

Hắn nhìn thấy Mai Doan Tuyết đang yên lặng tu luyện, hắn vung tay lên đưa Mai Doãn Tuyết vào trong Tiểu Thiên Địa, sao đó thu hồi chiến hạm cùng Chu Uyển Quân đi xuống.

- Mai Doãn Tuyết đâu?

- Ta đưa vào trong pháp bảo rồi.

Ánh mắt Chu Uyển Quân sáng lên nói:

- Công tử, ta còn chưa từng thấy qua Pháp bảo không gian nha?

- Đợi đến thời điểm thích hợp sẽ dẫn ngươi đi.

Diệp Hạo cười nói.

- Ừm.

Chu Uyển Quân gật đầu lia lịa.

Nàng biết rõ hiên tại Diệp Hạo không cho bản thân đi chắc chắn có nguyên nhân.

Nhưng nàng tin tưởng một ngày nào đó Diệp Hạo sẽ để mình đi vào.

- Đi thôi.

Diệp Hạo nói.

Với thân phận của Diệp Hạo và Chu Uyển Quân, ai dám chiếm chỗ của bọn hắn?

Sau khi hai người lên Vô Vọng Thuyền, đám nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ như Đồ Tam Kiếm mới nhao nhao tiến vào.

Vô Vọng Thuyền từ bên ngoài nhìn vào thì không lớn bao nhiêu nhưng bên trong lại có càn khôn.

Không gian bên trong rộng lớn vô cùng.

Cho dù mười vạn, tám vạn tu sĩ đi lên vẫn có thể chở được.

Sau khi toàn bộ tu sĩ đã leo lên thuyền, Vô Vọng Thuyền mới bắt đầu chậm rãi đi đến bờ sông đối diện.

Diệp Hạo và Chu Uyển Quân đứng trên mạn thuyền nhìn xem cảnh sắc xung quanh.

- Uyển Quân, ngươi hiểu Vô Vọng Thuyền bao nhiêu?

- Ta nghe nói mỗi trăm năm Vô Vọng Thuyền sẽ nặng một lần, lúc đó, toàn bộ tu sĩ trên thuyền sẽ chết dưới Vô Vọng Hà.

Chu Uyển Quân nói:

- Lần đắm thuyền gần đây nhất là mười năm trước, vì vậy lần này ngồi thuyền tuyệt đối an toàn.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

Hắn cũng muốn biết Vô Vọng Thuyền và Vô Vọng Hà rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?

Nhưng khi hắn nhìn thấy Thải Nhi cũng giữ kín như bưng thì cũng mất đi hứng thú tìm tòi.

Vô Vọng Thuyền chậm rãi chạy trên Vô Vọng Hà tối đen như mực, cũng không biết qua bao lâu, Vô Vọng Thuyền đột nhiên chấn động, sau đó đám người vội chạy ra xem tại sao chấn động.

- Chuyền gì xảy ra?

- Các ngươi nhìn kìa, Vô Vọng Thuyền đang bị Vô Vọng Hà xoay quanh?

- Cái này… Cái này… làm sao giống như Vô Vọng Thuyền sắp chìm vậy?

- Trời ạ, không phải Vô Vọng Thuyền muốn chìm chứ?

- Không phải mười năm trước mới chìm một lần sao?

- Ta không muốn chết.

- Ai muốn chết đâu?

- Làm sao bây giờ?

- Ai có thể mau cứu ta?

Trong khi tu sĩ toàn trường đang chấn kinh thì Vô Vọng Thuyền chậm rãi chìm xuống dưới nước.

Sắc mặt Chu Uyển Quân trắng bệch.

- Công tử.

Diệp Hạo nhìn Chu Uyển Quân nói:

- Bây giờ ta sẽ đưa ngươi vào bên trong Tiểu Thiên Địa.

- Vậy còn công tử thì sao?

- Ta có Vô Thượng Kim Thân thì sợ cái gì?

Diệp Hạo bình tĩnh nói:

- Còn nữa, ta còn có vài ác chủ bài nữa đây?

Ác chủ bài lớn nhất của Diệp Hạo là Thần Thể.

Kết quả xấu nhất không phải là chết sao?

Diệp Hạo đã chết nhiều lần như vậy rồi?

Giờ có chết thêm một lần nữa cũng không sao.

Đồ Tam Kiếm nhìn thấy Diệp Hạo thu Chu Uyển Quân vào giống như nghĩ đến cái gì, hơi trầm ngâm rồi xông tới hỏi:

- Diệp công tử, Chu Uyển Quân đâu rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận