Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1642: Hiện thế báo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Công Hội là một tổ chức trọng yếu của Thần Thành.

Vì vậy, chức Hội trưởng Công Hội vẫn luôn là mục tiêu để các thế lực khắp nơi tranh đấu.

Mà mười năm nay, Hội trưởng Công Hội rơi vào trong tay Trương gia.

Bất quá, Hội trưởng là thân đệ đệ của Trương gia Gia chủ.

Trương gia Gia chủ chưởng quản Trương gia, lại không thích hợp làm Hội trưởng.

Nhưng luận thân phận, Hội trưởng Công Hội lại càng thêm tôn quý so với Tộc trưởng này. Vì vậy, thân làm Hội trưởng Công Hội - Trương Giản Chi vẫn muốn làm ra một phen thành tích, bởi vì như vậy không chừng có thể đạt được tước vị như lão gia tử.

Quốc Công!

Dưới tình huống bình thường, Trương Giản Chi hắn không chiếm được tước vị này.

Dù sao, có thể kế thừa tước vị cũng chỉ có Trương gia Gia chủ mới có, nhưng khi làm Hội trưởng Công Hội, hắn có tâm tư này.

Muốn làm ra thành tích không có nghĩ có thể làm ra được.

Trương Giản Chi vắt óc tìm mưu nghĩ kế cũng không có tăng được bao nhiêu cho thu nhập của Công Hội, ngay lúc hắn vô kế khả thi thì nghe có người mua Tử Kinh Trang Viên.

Tử Kinh Trang Viên có giá đến ba mươi ức!

Trương Giản Chi quyết định tự mình ban thưởng cho nghiệp vụ viên đó.

Hội trưởng tự mình ban thưởng, chuyện này vinh dự cỡ nào.

Nhân viên công tác của Công Hội cũng hành động.

Quét dọn vệ sinh, giăng đèn kết hoa.

Đợi đến khi Trương Giản Chi xuất hiện ban thưởng, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng.

- Hội trưởng, ngài hảo!

Mấy ngàn nhân viên công tác hướng Trương Giản Chi hành lễ.

Trương Giản Chi khẽ gật đầu sau đó nhìn về phía một nữ tử diễm lệ nói:

- Ngươi là Tiểu Lãm?

Tiểu Lãm vội vàng đáp.

- Xìn chào Hội trưởng đại nhân, ta là Tiểu Lãm.

Trương Giản Chi vỗ vai Tiểu Lãm, cười nói:

- Tiểu Lãm, lần này ngươi vì Công Hội lập công lớn rồi.

- Cũng nhờ hội trưởng đại nhân dạy dỗ tốt.

Nghe Tiểu Lãm nói như thế, nụ cười trên mặt Trương Giản Chi càng lớn.

- Ta sẽ báo cáo lên trên có nhắc tới ngươi, đến lúc đó phía trên không chừng còn có ban thưởng thêm.

Trương Giản Chi không ngại nâng lên Tiểu Lãm, Tiểu Lãm là một nghiệp vụ viên, lại có được bao nhiêu ban thưởng chứ? Phần lớn còn sẽ không rơi trên người mình?

- Đa tạ Hội trưởng.

Tiểu Lãm kinh hỉ cạm tạ.

- Ha ha.

Trương Giản Chi cười nói:

- Bây giờ, ta sẽ ban thưởng tiền mặt cho ngươi.

Nói tới đây, Trương Giản Chi đi tới đài chủ trì.

Thời điểm Trương Giản Chi chuẩn bị nói gì thì một thân ảnh vội vàng đi tới.

- Hội trưởng.

Trương Giản Chi nhìn về phía đạo thân ảnh kia, hỏi.

- Có chuyện gì?

- Vị Công Tử Mua sắm Tử Kinh Trang Viên đang ở ngoài Công Hội, hắn nói muốn tham gia thịnh hội Công Hội ban thưởng nghiệp vụ viên.

Đạo thân ảnh kia nói khẽ.

Sau khi thoại âm vừa dứt, thân thể mềm mại của Tiểu Lãm rẽ run.

Trong đám người phòng nhân sự, ánh mắt Chủ Quản cũng lộ ra một tia sợ hãi.

- Mau mời.

Trương Giản Chi nói tới đây, nghĩ tới điều gì:

- Nhanh dẫn ta đi.

Cả tòa Thần Thành, thế lực có thể xuất ra ba mươi ức có một vài.

Nhưng không có nhà nào bỏ ra số tiền ấy để mua sắm cả.

Vì vậy, Trương Giản Chi cảm thấy phải giao hảo với Diệp Hạo.

Diệp Hạo cũng không thể chỉ có ba mươi ức chứ?

Sau này, cơ hội hợp tác còn nhiều.

Nghĩ như vậy, hắn quyết định tự mình nghênh đón Diệp Hạo.

Đi tới cửa Công Hội, Trương Giản Chi thấy Diệp Hạo đang đứng đó tĩnh như sơn nhạc.

Tiên Tôn cửu chuyển!

Khi Trương Giản Chi nhìn thấy tu vi của Diệp Hạo, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Tuổi trẻ như vậy đã có tu vi như thế, cả Thần Thành không có mấy người.

- Ngươi là người mua sắm Tử Kinh Trang Viên - Diệp Công Tử?

Trương Giản Chi bước lên trước cười nói.

Diệp Hạo khẽ gật đầu.

- Cô bé đưa ta đi xem Tử Kinh Trang Viên kia rất không tệ, nàng không bởi vì ta muốn mua Tử Kinh Trang Viên mà khinh thị, nữ hài trung thực như vậy không có nhiều đâu.

Trương Giản Chi giờ mới biết tại sao Diệp Hạo đến đây.

- Tin tưởng nàng khẳng định rất cao hứng khi biết ngươi đến.

Trương Giản Chi nói tới đây, mời nói:

- Mời.

Miệng Diệp Hạo cũng lộ ra vẻ trào phúng.

Trương Giản Chi giật mình.

Diệp Hạo có ý tứ gì?

Tại sao lại lộ ra vẻ mặt này?

Nhưng mà hắn vẫn không hỏi.

Mà đợi đến khi thân ảnh Diệp Hạo xuất hiện trong hội trường, Tiểu Lãm hoảng sợ ngồi liệt trên mặt đất. Ngay lúc đó, Trương Giản Chi đột nhiên ý thức được cái gì.

- Tiểu Lãm, ngươi làm cái gì?

Diệp Hạo nhìn Tiểu Lãm một chút, trong mắt nàng hiện vẻ đầy cầu khẩn.

Diệp Hạo lại chậm rãi nói:

- Là ngươi vận dụng quy tắc bức bách Tiểu Duyệt rời đi, tham ô tiền thưởng của nàng, lúc đó có nghĩ tới kết quả này?

Ánh mắt Trương Giản Chi lộ ra tức giận kinh thiên.

- Tiểu Lãm, chuyện gì đã xảy ra?

Hắn có thể không giận sao?

Giờ người ta tìm tới cửa, nếu chuyện này truyền đi, chức Hội trưởng này của hắn còn làm thế nào?

- Ta —— ta.

- Tiểu Lãm, giờ ta cho ngươi một cơ hội.

Trương Giản Chi nhìn chằm chằm Tiểu Lãm, nói:

- Chính ngươi nói ra, ta có thể xử phạt nhẹ, nếu không đừng trách ta vận dụng thủ đoạn đặc thù.

Trong mắt Tiểu Lãm lóe lên vẻ giãy dụa, sau đó nhìn Trương Giản Chi nói:

- Ta cùng với Chủ Quản bộ phận Nhân sự tham ô tiền thưởng của Tiểu Duyệt.

- Nói bậy.

Tên Chủ quản nghe thế, sắc mặt hoàn toàn thay đổi quát to.

- Trên người của ta có Ảnh Niệm Thạch.

Trong tay Tiểu Lãm xuất hiện một viên Tinh Thạch.

Nhưng rất nhanh đã có tiếng vang, Ảnh Niệm Thạch trong tay Tiểu Lãm bị một đạo lưu quang chấn vỡ.

Tu Sĩ toàn trường lập tức nhìn về Chủ Quản bộ phận nhân sự.

- Ta tức giận vì Tiểu Lãm vu oan ta, vì phẫn nộ quá nên mới làm vậy.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ ảo não, giải thích.

- Lăn tới đây cho ta.

Trương Giản Chi vung tay lên, cưỡng ép giam cầm tên Chủ Quản sự đến trước mặt mình, hắn giờ như một con chó chết ngồi liệt trước mặt Trương Giản Chi.

Chợt Trương Giản Chi nhìn chằm chằm Tiểu Lãm, nói:

- Tiểu Lãm, ngươi có dám lấy tính mạng của mình thề, lời ngươi vừa nói đều là thật.

- Ta dám thề.

Tiểu Lãm nặng nề đáp.

Trương Giản Chi không chần chờ, tại chỗ lục soát Linh Hồn của Chủ Quản bộ phận nhân sự.

Rất nhanh, hắn đã có được thứ mình muốn.

- Tôn Siêu, ngươi rất không tệ nha.

Trương Giản Chi lạnh lùng nhìn đối phương, nói.

- Vốn ta cho rằng ngươi chỉ vi phạm chuyện này, không ngờ ngươi đã làm nhiều chuyện bẩn thiểu như vậy.

Trên mặt Tôn Siêu đầy vẻ hoảng sợ.

Hắn biết rõ mình phạm vào chuyện gì?

Những chuyện này một khi lộ ra ánh sáng, đời này của hắn coi như xong.

- Chuyện này ta sẽ bẩm báo Thành Chủ, để cho Chấp Pháp đường tra rõ.

Trương Giản Chi ý thức được chuyện này không thể bưng bưng, nên quyết định tra rõ.

Làm như vậy tuy đắc tội lợi ích một số người.

Nhưng có thể nhận được hảo cảm của Thành chủ.

Trương Giản Chi nói tới đây, đi đến bên cạnh Diệp Hạo, vẻ mặt áy náy nói:

- Diệp Công Tử, rất xin lỗi.

- Ngươi nên nói xin lỗi không phải ta.

Diệp Hạo nói tới đây, đại thủ hướng Không Gian xa xa xuất ra một trảo. Ngay lập tức, bốn đạo thân ảnh xuất hiện nơi này.

Bốn vị này là Tiểu Duyệt và cha mẹ của nàng cùng Trần Nguyệt Lan.

Ánh mắt Trương Giản Chi lộ ra vẻ chấn kinh.

Công Hội có Trận Pháp bảo vệ.

Cho dù không phải Vương Cấp Trận Pháp, thế nhưng cũng là đỉnh tiêm Tôn Cấp.

Nhưng giờ lại bị Diệp Hạo dễ dàng phá vỡ?

Chuyện này nói lên cái gì? Hắn rất rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận