Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2623: Ngu Xuẩn

Diệp Hạo nghe đến đây sắc mặt không khỏi thay đổi.

Thần Hoàng cũng phải chết?

Đến cùng thì bên trong con sông này ẩn chứa thứ gì?

Vì sao ngay cả Thần Hoàng cũng không thể may mắn sống sót?

- Diệp công tử.

Tiểu Ảnh nắm lấy cánh tay Diệp Hạo nói.

- Không có chuyện gì.

Diệp Hạo nhẹ giọng an ủi.

- Hôm nay chính là ngày thuyền cổ đến.

- Chư vị, nhớ kỹ, lát nữa khi thuyền cổ đến không cần phải tranh giành với đệ tử thế lực Hoàng cấp, trên người những tên kia nếu không có cao thủ Thần Vương cấp đi cùng thì cũng là trong tay bọn hắn có pháp chỉ của cường giả Thần Hoàng.

- Nhưng nếu như vậy sẽ còn vị trí của chúng ta sao?

- Cứ từ từ, dù sao mạng của chúng ta vẫn quý hơn.

Một vài tu sĩ không cam lòng nhìn ba thanh niên nam nữa như ngôi sao sáng được mọi người vây quanh. Ba thanh niên nam nữ này nhìn thế nào cũng không giống nhân vật đơn giản.

Bọn họ cao đàm khoát luận, ai ai cũng vô cùng cao ngạo.

- Bích Vũ hoàng triều Bích Tuyền tiên tử.

- Đằng Vân hoàng triều Đằng Chung hoàng tử.

- Liệt Diễm hoàng triều Liệt Triều hoàng tử.

- Ba đại hoàng triều cũng chỉ là hoàng triều trung đẳng mà thôi.

- Ai.

Ngay khi những tu sĩ này đang thảo luận, từ xa xa có hai bóng người đi tới.

- Thiên Sứ tộc.

- Hai vị này cũng không hề đơn giản.

- Đúng vậy, ta nhìn cũng có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía!

Liệt Diễm hoàng triều Liệt Triều hoàng tử vừa đang định tiến lên lập tức bị một trung niên kéo lại.

- Thực lực của hai vị kia rất đáng sợ.

Nghe vậy ánh mắt của Liệt Triều hoàng tử lập tức thay bằng sự kinh hoảng.

Người trung niên đó là hộ đạo giả của hắn, tu vi cũng đã đạt đến Thần Vương cảnh trung giai, nhưng bây giờ hắn lại nói hai vị này rất đáng sợ. Liệt Triều hoàng tử nào còn dám đi tìm phiền toái nữa chứ.

- Tu vi của vị này đoán chừng đã đạt đến Thần Vương cảnh nhỉ.

Tiểu Ảnh nhìn vào một nữ thiên sứ nói.

Dáng người nữ tử này cực kỳ cao gầy, một mái tóc kim sắc chi làm ba nhánh rũ xuống nhẹ nhàng. Dù nàng mặc một trường bào trắng rộng thùng thình cũng không thể nào che lấp được bộ ngực hùng vĩ. Ngũ quan nàng thâm thúy, con mắt giống như bảo thạch. Đây chính là vưu vật, toàn thân đều tản ra khí tức mê người.

- Thần Vương tầng thứ ba.

Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Cao như vậy sao?

Tiểu Ảnh giật mình nói.

Tiểu Ảnh biết rõ hầu hết đệ tử hoàng triều trung đẳng không đạt tới Thần Vương cảnh, đệ tử của hoàng triều đẳng cấp cao cũng chỉ mới đặt chân đến Thần Vương cảnh mà thôi, hơn nữa ở trong thời điểm này số người đặt chân đến Thần Vương cảnh tầng thứ ba cũng không có mấy người. Tiểu Ảnh sở dĩ không đạt tới Thần Vương cảnh, là bởi vì lĩnh ngộ của A Ngưu đối với thời gian lĩnh vực không được cao, không có cách nào tạo điều kiện giúp tiểu Ảnh tăng tu vi được.

- Người trung niên bên cạnh nữ tử thì sao?

Tiểu Ảnh hỏi tiếp.

- Người trung niên kia sao?

Diệp Hạo nói đến đây liền để chiến hạm trong tiểu thế giới tiến hành dò quét, rất nhanh chiến hạm đã đưa cho Diệp Hạo một câu trả lời thuyết phục.

- Thần Hoàng cao giai.

Diệp Hạo truyền âm nói.

Nghe vậy tiểu Ảnh cũng phải sợ hết hồn nói.

- Mạnh như vậy sao?

- Tu vi của cô gái tóc vàng kia rất mạnh.

Diệp Hạo nhìn một hồi nói.

- Tương lai nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra chắc chắn sẽ đặt chân đến nửa bước cấm kỵ.

- Nửa bước cấm kỵ?

Con mắt của tiểu Ảnh cũng phải co rụt lại.

Đối với cảnh giới này nàng cực kỳ mẫn cảm, bởi vì phụ thân nàng chính là vì đặt chân đến cảnh giới này mà phải chết.

- Tiểu Ảnh, ngươi phải mở lòng của mình ra, bằng không đời này ngươi không thể nào đặt chân đến cảnh giới nửa bước cấm kỵ đâu.

Diệp Hạo nghiêm túc nói.

Diệp Hạo để ý thấy tiểu Ảnh có khúc mắc với nửa bước cấm kỵ.

- Ta... Ta cảm thấy Thần Hoàng đỉnh phong cũng không tệ lắm.

Tiểu Ảnh do dự một hồi nói.

Diệp Hạo nghĩ nghĩ rồi nói.

- Vậy đặt chân đến cảnh giới nửa bước cấm kỵ không tốt hơn sao?

Sức chiến đấu tăng lên, nhưng trường sinh cũng không có.

Đi qua ước chừng nửa canh giờ, một chiếc thuyền cổ màu trắng theo gió vượt sóng mà đến. Ánh mắt Diệp Hạo không khỏi rơi vào phía trên chiếc thuyền cổ, khiến hắn kinh ngạc rằng mình không thể nhìn thấu được loại nguyên luyện để rèn đúc ra chiếc thuyền cổ này.

- Chiếc thuyền cổ này…?

Diệp Hạo nghi ngờ nói.

Đúng lúc này thiếu nữ tóc vàng cùng người trung niên kia chính là nhóm đầu tiên bước lên chiếc thuyền cổ. Sau đó ba truyền nhân hoàng triều cũng mang theo một đám tu sĩ của mình đi về phía chiếc thuyền cổ. Đám tu sĩ còn lại ở lại quan sát lập tức ngây ngẩn cả người. Bởi vì tổng số tu sĩ mà ba đại truyền nhân hoàng triều mang theo đạt đến gần một trăm người. Nói cách khác chuyện này cũng không còn phần của bọn họ nữa.

Nhưng ai cũng không dám nói gì?

Ba người Bích Tuyền tiên tử cũng nhận ra được điểm ấy.

- Trên chiếc thuyền cổ này có sáu mươi hai vị trí, phía chúng ta muốn hai mươi mốt vị trí.

- Chúng ta cũng phải có hai mươi mốt vị trí.

Đằng Chung thản nhiên nói.

- Làm sao? Hóa ra các ngươi cảm thấy ta dễ bắt nạt nhất sao?

Liệt Triều không vui nói.

Nếu vậy bên hắn chỉ còn sót lại hai mươi vị trí. Thật ra hắn không hề quan tâm đến một vị trí này, thứ hắn quan tâm chính là mặt của mình.

- Ngươi muốn chiến một trận sao?

Đằng Chung phóng ra tia lạnh thấu xương nó.

- Tưởng ta sợ ngươi chắc?

Liệt Triều làm sao có thể lui lại được?

Chuyện này liên quan đến danh dự của hắn đấy?

- Không cần phải phiền phức như vậy đâu.

Đúng lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

- Ta muốn hai vị trí, còn dư lại cho ba nhà các ngươi, mỗi một nhà hai mươi vị trí là vừa.

- Ngươi là ai?

Đằng Chung không vui nói.

Hai con mắt Diệp Hạo lóe ra tia sát khí phá không xuyên thủng không gian ngăn cách giữa hai người. Đằng Chung kêu lên một tiếng đau đớn lảo đảo lùi lại mấy bước.

- Không biết bây giờ ta đã có đủ tư cách chưa?

- Ngươi... Vương trưởng lão, giết hắn.

Đằng Chung chỉ vào Diệp Hạo giận dữ nói.

Đằng Chung nói xong một trung niên lập tức đi tới phía Diệp Hạo.

- Ngươi muốn tự sát hay là để ta dùng một bàn tay giết chết ngươi đây?

- Ta chỉ tưởng hoàng tử Đằng Vân hoàng triều các ngươi là thằng ngu, không ngờ rằng ngươi cũng không khác hắn là mấy.

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn trung niên kia giống như nhìn một thằng ngu. Trong tình huống cùng giai Đằng Chung đã không phải là đối thủ của hắn, chẳng lẽ hắn không hề nghĩ đến bối cảnh của mình hay sao?

- Ngươi dám mắng ta?

Người trung niên kia giận tím mặt.

Nhưng ngay sau một khắc cặp mắt đó chỉ toàn hiện ra vẻ hoảng sợ cực độ, bởi vì hắn cảm giác được mình bị một sự tồn tại khủng bố nhìn chằm chằm.

Thần Vương đỉnh phong!

Không!

Thần Hoàng!

Chỉ có Thần Hoàng mới có thể tạo ra uy áp như vậy với hắn. Cũng ngay một khắc này hắn mới nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc rồi.

- Không thể.

Người trung niên kia cầu khẩn nói.

Oanh một tiếng người trung niên hóa thành hư vô. Không hề để lại bất cứ thứ gì. Lần này tu sĩ toàn trường đều phải chấn động. Cả người Đằng Chung cũng bị choáng váng. Người trung niên kia chính là hộ đạo giả của hắn đấy.

Tu vi Thần Vương cao cấp. Cứ như thế mà chết?

- Đằng Vân hoàng triều?

Diệp Hạo hài hước nhìn Đằng Chung nói.

- Chỉ là truyền nhân của hoàng triều trung đẳng mà dám lớn lối như vậy sao?

Đằng Chung không khỏi rùng mình một cái.

- Ngươi là ai?

- Ta là ai ngươi không có tư cách biết, ngươi chỉ cần biết chờ đến lúc ta rời khỏi đây, ta sẽ nhổ tận gốc hoàng triều của các ngươi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sắc mặt Đằng Chung lập tức trở nên tái nhợt.

- Không... không thể, ngươi không thể như vậy được.

- Mỗi người đều phải vì hành vi của mình mà trả giá đắt.

Diệp Hạo nhìn Đằng Chung nói.

- Ngươi nghĩ đám Đằng Vân hoàng triều các ngươi có thể nhìn xuống chúng sinh, lại không biết còn có thứ khác đang nhìn xuống các ngươi sao? Nếu ngươi không kiêu ngạo như vậy có lẽ ta còn bỏ qua cho ngươi, nhưng bây giờ Đằng Vân hoàng triều các ngươi sẽ phải vì hành động ngu xuẩn của ngươi mà chôn cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận