Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3082: Lăn Ra Vân Mộng Thành.

Đúng lúc này một âm thanh giễu cợt vang lên bên tai Lý Hằng.

- Lý Hằng, ngươi tới nơi này làm gì?

Lý Hằng theo âm thanh nhìn sang, đợi đến khi nhìn thấy đó là người nào, sắc mặt hắn trở nên âm trầm.

- Vì sao ta ở chỗ này thì có liên quan gì tới ngươi?

Mở miệng nói chuyện là một thanh niên cả người toàn mùi rượu.

Tướng mạo của hắn thật sự chả dám khen tặng, nhưng bên cạnh hắn lại có một mỹ nữ.

- Thiến Thiến, ngươi...?

Lý Hằng chú ý tới mỹ nữ kia.

Nữ tử được gọi là Thiến Thiến hơi né tránh ánh mắt.

- Lý Hằng... Ta....

- Lý Hằng, mạch của ngươi đã xuống dốc, ngươi cảm thấy Thiên Thiến sẽ còn đi cùng ngươi sao?

Đoạn Kỳ nói xong liền hôn mạnh lên mặt Thiến Thiến.

Thiến Thiến theo thói quen né tránh.

Đoạn Kỳ cảm thấy mất mặt mũi, hắn vung tay lên tát Thiến Thiến một bạt tai.

Một bên mặt Thiến Thiên lập tức sưng phồng lên.

- Ngươi dám tát Thiến Thiến?

Tròng mắt Lý Hằng lập tức đỏ lên.

Hắn không chút do dự vọt tới Đoạt Kỳ.

Thế nhưng mới vọt tới nửa đường đã bị một cỗ lực lượng kinh khủng chặn lại.

Sau một khắc Lý Hằng liên tục lui về phía sau vài chục bước.

Mỗi một bước đều phun ra một ngụm máu tươi.

Đợi đến khi ngừng lại, trên mặt hắn cũng không còn chút huyết sắc nào.

- Lý Hằng, tôn tử của Đoàn trưởng lão mà ngươi cũng dám xuất thủ? Ta thấy ngươi chán sống rồi đấy.

Một âm thanh lạnh như băng vang bên tai Lý Hằng.

Toàn thân Lý Hằng đều đang run rẩy.

- Mặc sư huynh, chuyện xảy ra như thế nào ngươi không phải không biết.

- Thiến Thiến đã là nữ nhân của Đoạn Kỳ, hắn đánh nữ nhân của mình thì có liên quan gì tới ngươi?

Mặc Hiên lãnh đạm nói.

Mặc Hiên!

Thiếu các chủ Trận Các!

Trong Trận các có thể nói là quyền cao chức trọng.

Trước đó Lý Hằng còn cho rằng Mặc Hiên sẽ giúp mình chủ trì công đạo, bây giờ hắn mới nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

- Lý Hằng, ngươi không thể cho ta thứ ta muốn.

Lúc này La Thiến Thiên nhẹ nhàng nói.

- Ta đã nói hãy cho ta một chút thời gian.

Lý Hằng đau buồn nói.

- Lý Hằng, ngươi phải biết đời này ngươi khó có thể xông vào hàng ngũ dự bị Thiên Bảng.

La Thiến Thiến lắc đầu.

Có một số việc không phải ngươi muốn là có thể thành công được.

Lý Hằng há to miệng, muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn yên lặng lại.

Thật ra ở sâu trong nội tâm Lý Hằng cũng biết bản thân có lẽ không thể xông vào hàng ngũ dự bị Thiên Bảng.

- Lý Hằng, ta biết trong lòng ngươi không phục, thế nhưng thế gian này vốn không công bằng.

Đoạn Kỳ nói đến rồi chỉ cách cửa kia nó.

- Giống như cánh cửa này, ta có thể vào, nhưng ngươi lại không thể vào.

Lý Hằng nắm chặt nắm đấm.

Đoạn Kỳ nhìn thần sắc của Lý Hằng ha hả cười nói.

- Có phải trong lòng ngươi căm giận bất bình lắm đúng không? Nhưng đây là thực tế, ta có thể vào, mà ngươi chỉ có thể đợi ở ngoài cửa.

- Ai nói ta không thể đi vào?

Lý Hằng bỗng nhiên nói.

- Vậy ngươi đi vào đi.

Đoạn Kỳ ha ha cười nói.

- Diệp công tử.

Lý Hằng nhìn về phía Diệp Hạo.

- Ta mang ngươi đi vào.

Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai Lý Hằng.

- Chẳng cần biết ngươi là ai, ta khuyên ngươi không nên nhúng tay vào chuyện này?

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng lúc này Mặc Hiên chậm rãi nói.

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía Mặc Hiên.

- Ngươi đang cảnh cáo ta?

- Ngươi hiểu như vậy cũng được.

Mặc Hiên lạnh nhạt nói.

- Mặc sư huynh, ngươi làm như vậy có phải tuyệt tình quá rồi không?

Lý Hằng cắn răng hỏi.

- Lý Hằng ơi Lý Hằng, ngươi bị ngốc hả?

Mặc Hiên liếc Lý Hằng một cái nói.

- Đoàn trưởng lão đã thành công phá cảnh, tu vi đặt chân đến Tương Lai cảnh đỉnh phong, toàn bộ tông môn người duy nhất có thể ngang hàng chỉ có lão tổ.

Mặc Hiên tự nhận tương lai có thể còn hơn cả Đoạn Tu.

Vấn đề là bây giờ hắn còn phải dựa vào đối phương a.

- Diệp công tử, được rồi, ngươi không cần quản ta, tự ngươi đi vào đi.

Lý Hằng cô đơn nói.

- Ta đã nói sẽ dẫn ngươi đi vào, vậy nhất định phải mang ngươi đi vào.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Thật ngại quá, hôm nay ngươi cũng không vào được.

Lúc này Mặc Hiên đi tới trước mặt Dương Lệ.

- Ta không muốn cho hắn đi vào, có thể chứ?

Dương Lệ nhìn thoáng qua Diệp Hạo, ngay sau đó vui cười nói.

- Mặc công tử nói nói gì vậy, ngươi không muốn cho tên này vào, chẳng lẽ ta còn dám không nghe?

Mặc Hiên!

Xếp hạng thứ chín mươi sáu trên Thiên Bảng, bàn về xếp hạng còn vượt qua của Phượng tiên tử.

Dương Lệ làm sao không nể mặt Mặc Hiên được?

Về phần Diệp Hạo?

Mặc Hiên chỉ dùng mấy câu đã doạ đối phương không dám lên tiếng, sao có thể là cao thủ được chứ?

- Nhìn thấy không?

Mặc Hiên chắp hai tay sau lưng nhìn Diệp Hạo nói.

- Bây giờ ngươi cũng không vào được.

- Nếu không phải là Lý Hằng muốn tới nơi này, ngươi cho rằng ta sẽ nhàn rỗi tới nơi này sao?

Diệp Hạo bình thản nói.

- Xếp hạng chín mươi tám trên Thiên Bảng, tên tuổi thật lớn.

- Ngươi đang bất mãn với Phượng tiêu tử sao?

Ánh mắt Mặc Hiên sắc bén nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo.

- Mặc Hiên, nơi này là Thượng Thanh thành, không phải Trận Các của ngươi.

Khi hai bên đang giương cung bạt kiếm, một thiếu nữ mặc lục y chậm rãi đi tới.

- Mộng tiên tử?

Mặc Hiên có chút ngoài ý muốn.

Trương Mộng chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Hạo.

- Trương Mộng gặp qua Diệp công tử.

Trương Mộng có chút kích động.

Thiên cung đã báo ít ngày nữa Diệp Hạo sẽ đến từ lâu.

Khoảng thời gian này Trương Mộng vẫn luôn đợi ở trong thành là vì chờ Diệp Hạo.

Năm vị trí đầu Thiên Bảng.

Nếu có thể có một tầng quan hệ với người như vậy, nói không còn còn thu hoạch được cơ duyên nghịch thiên.

- Vân Mộng các, Mộng tiên tử?

Diệp Hạo hỏi.

- Ở trước mặt Diệp công tử, ta nào có tư cách được xưng là tiên tử chứ?

Trương Mộng cười nói.

- Diệp công tử gọi ta tiểu Mộng là được.

Toàn trường vì đó xôn xao!

Trương Mộng là ai?

Thiếu các chủ Vân Mộng các.

Đừng nghĩ Vân Mộng các là thế lực tam cấp mà chê bai.

Trên thực tế thực lực của Vân Mộng các không hề kém hơn thế lực tứ cấp chút nào.

Vả lại Trương Mộng cũng được Thiên Cung bồi dưỡng.

Bây giờ Trương Mộng đang xếp thứ một trăm lẻ năm trên Thiên Bảng.

- Ngươi vì ta ra mặt, không sợ Mặc Hiên ghi hận sao?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Trương Mộng nói.

- Ghi hận? Nơi này là địa bàn Vân Mộng các ta, chẳng lẽ ta còn sợ hắn hay sao?

Trương Mộng khẽ mỉm cười nói.

- Diệp công tử nếu không thích nhìn hắn, vậy ta sẽ kêu Mặc Hiên rời khỏi Vân Mộng thành.

- Ta không chỉ nhìn Mặc Hiên không vừa mắt.

Diệp Hạo thong thả nói.

Ánh mắt Trương Mộng lóe lên, lập tức hiểu ra.

Nàng quay qua nhìn Dương Lệ.

- Dương Lệ, thông báo cho tiểu thư nhà ngươi, lập tức rời khỏi Vân Mộng thành.

- Cái gì?

Dương Lệ giật mình nói.

- Mộng tiên tử, ngươi chắc mình không phải đang nói đùa chứ?

- Ngươi cảm thấy ta giống như đang đùa giỡn với ngươi sao?

Trương Mộng lạnh lùng nói.

- Mộng tiên tử, ngươi có biết ngươi làm như vậy sẽ đắc tội bao nhiêu người không?

Dương Lệ trầm giọng nói.

- Tiểu Vân các ngoại trừ tiểu thư nhà ta ra còn có rất nhiều thiên kiêu tuấn tài.

- Nếu ai bất mãn cũng có thể rời khỏi.

Trương Mộng chém đinh chặt sắt nói.

Lời nói của Trương Mộng khiến con mắt Mặc Hiên co rụt lại.

Biểu hiện của Trương Mộng thật sự không bình thường.

Phải biết thiên kiêu trong Tiểu Vân các cũng có đến mấy trăm người.

Trương Mộng đang định đuổi hết mất trăm thiên kiêu này luôn sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận