Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1407: Bán Thần

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần



-----------------------

- Chúng bạn xa lánh.

Liêu Thừa Ân cười lạnh nói.

- Ánh mắt các ngươi đều quá thiểu cận.

Hạ Vũ Vi hơi lắc đầu.

- Yêu Nghiệt cường đại thế nào ngươi cũng không thể tưởng tượng ra đâu.

- Yêu Nghiệt xác thực cường đại.

Liêu Thừa Ân thản nhiên nói.

- Nhưng Diệp Hạo lại bị phế rồi.

Dừng một chút Liêu Thừa Ân nói tiếp.

- Đã bị phế đi thì còn được gọi là Yêu Nghiệt sao?

Hạ Vũ Vi trầm mặc.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

- Chờ chúng ta chiếm được đồ vật mình muốn sẽ thả ngươi rời đi.

Liêu Thừa Ân không muốn bức bách Hạ Vũ Vi, mà mang theo mười mấy tên thanh niên nam nữ ra ngoài.

Đi tới khoang thuyền, đám người Liêu Thừa Ân thấy Diệp Hạo đang nằm trên ghế mây phơi nắng.

- Phơi nắng thoải mái không?

Liêu Thừa Ân đi tới trước mặt Diệp Hạo sau đó cười híp mắt hỏi.

Diệp Hạo chỉnh lại một góc độ dễ chịu rồi đáp.

- Vẫn được.

- Kỳ thật ta cảm thấy cảm một đời nếu có thể vô ưu vô lự như vậy chưa chắc không phải hạnh phúc, ngươi nói đúng chứ?

Liêu Thừa Ân hỏi.

- Đúng thế.

Diệp Hạo ngắt một quả oliu bỏ vào trong miệng.

- Có một vài vật ngoài thân, tiếp tục đặt trên người sẽ khiến mình chết càng nhanh hơn.

Liêu Thừa Ân thấy Diệp Hạo không biểu thị, chậm rãi nói.

Diệp Hạo lườm hắn một cái.

- Nhưng còn có một câu không biết ngươi đã nghe nói qua chưa?

- Câu gì?

- Có một vài thứ không phải ai cũng có tư cách ngấm nghé.

Sắc mặt Liêu Thừa Ân trở nên khó coi.

- Ngươi có ý gì?

- Ta có ý gì ngươi cũng nên rõ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Hiện tại các ngươi rời đi, ta có thể coi như không có chuyện xảy ra, nếu không.

Nếu không cái gì, Diệp Hạo không nói.

Nhưng ý tứ lại rõ ràng cực kỳ.

- Ngươi hiện tại thế nhưng là lão hổ rụng hết răng.

Liêu Thừa Ân cười lạnh nói.

- Ngươi có cái gì để uy hiếp ta?

Liêu Thừa Ân nói đến đây đã kêu một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ đau đớn.

Theo lấy hắn đến Tu Sĩ sắc mặt không khỏi thay đổi.

Chuyện gì vậy?

Người nào xuất thủ?

Sau một khắc bọn họ thấy một hài đồng mập mạp xuất hiện bên người Diệp Hạo.

Bất quá không ai dám xem thường hài đồng này.

Bởi vì từ trên người hắn toát ra ba động cực kỳ cường hãn.

- Từ trên người hắn ta ngửi thấy được đan hương nồng đậm.

- Chẳng lẽ vị này là Linh Anh Đan mà chỉ có 12 phẩm Tôn cấp Đan Sư mới có thể luyện chế ra?

- Nghe nói nuốt vào Linh Anh có thể đặt chân đến Tiên Tôn thập chuyển.

- Nếu như vậy mà nói giá trị hài đồng trước mắt quá lớn.

- Giá trị dù lớn nhưng ngươi có phải là đối thủ của hắn hay không?

Liêu Thừa Ân nghi ngờ nhìn hài đồng cách đó không xa nói.

- Ngươi là Linh Anh?

Hài đồng lại nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Chủ nhân, giết hay phế?

- Ném toàn bộ bọn hắn ra chiến hạm đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Hài đồng không hề do dự mà lập tức xuất thủ.

Linh Anh đều có sức chiến đấu Tiên Tôn thập chuyển.

Lại tăng thêm bình thường, nó không có việc gì làm cũng sẽ tu luyện công pháp trong phòng công pháp.

Bởi vậy thực lực Linh Anh đã xa không phải đám tu sĩ này có thể tưởng tượng.

Trên thực tế cho dù Cự Đầu như Liêu Thừa Ân cũng không có chút sức để hoàn thủ.

Ném đám tu sĩ ra chiến hạm, Linh Anh hoạt bát lanh lợi chạy đến bên người Diệp Hạo.

- Công Tử, còn có chuyện gì sao?

- Ngươi đưa Hạ Vũ Vi đến đây.

- Tuân mệnh.

Trận pháp Liêu Thừa Ân bố trí có lẽ có thể ngăn được Hạ Vũ Vi, nhưng cũng không thể ngăn được Linh Anh thực lực đã đạt đến Tiên Tôn thập chuyển.

- Diệp công tử, ngươi không sao chứ?

Hạ Vũ Vi chạy đến bên người Diệp Hạo hỏi.

Diệp Hạo lấy ra ba cuốn Cổ Quyển đưa cho nàng.

- Trở về nghiêm túc nghiên cứu ba cổ quyển này, ngươi có thể dựa nào nó mà tăng lên tới Đan Sư Tôn cấp thập chuyển.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Diệp công tử, ngươi đây có ý gì?

Hạ Vũ Vi không tiếp nhận cổ quyển trong tay Diệp Hao mà nghi ngờ hỏi.

- Ta kêu Linh Anh ném Liêu Thừa Ân ra theo lý thuyết Cô Độc Đan và Giang Quang Tuyên cũng nên xuất hiện rồi.

Diệp Hạo nhìn Hạ Vũ Vi nói.

- Thế nhưng hai vị này đến hiện tại cũng không có dấu hiệu lộ diện, ngươi đoán bởi vì cái gì?

- Ta không biết.

- Ba quyển cổ điển này coi như thù lao ngươi mấy tháng này hầu hạ ta.

Diệp Hạo nói đến đây dừng một chút.

- Từ một khắc này trở đi giữa ta và ngươi đều không có quan hệ nữa.

Vô luận Hạ Vũ Vi hay Liêu Thừa Ân đều mơ tưởng đến truyền thừa trên người Diệp Hạo, không phải sao?

Nếu không mà nói Hạ Vũ Vi cũng không cần đến nơi này làm gì.

Chỉ là Hạ Vũ Vi lựa chọn một loại khác phương thức.

Nàng muốn Diệp Hạo thấy được nàng bỏ ra, cam tâm tình nguyện giao truyền thừa của hắn cho nàng.

Nhưng Hạ Vũ Vi lại không nghĩ đến Diệp Hạo liếc mắt đã nhìn ra mục đích của nàng.

- Ta tới nơi này không phải vì truyền thừa trong tay công tử.

- Vậy ngươi đi đi.

- Cái gì?

- Bọn họ đều đi, ngươi ở nơi này làm cái gì?

- Ta muốn ở đây chiếu cố người.

- Dù La Phù hay Linh Anh đều có thể chiếu cố ta tốt hơn ngươi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Trên mặt Hạ Vũ Vi lộ thần sắc khó xử.

Nàng không nghĩ tới Diệp Hạo sẽ nói ra lời nói này.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm nhẹ nhàng vang lên giữa không trung.

- Ngươi làm vậy cứ như chắc chắn Vũ Vi ngấm nghé truyền thừa của mình vậy?

Diệp Hạo nhìn Cô Độc Đan hiện thân nói.

- Không có ai sẽ vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, Hạ Vũ Vi cũng không hề có giao tình gì với ta, nàng không có lý do gì phải giúp ta ngăn cản đám người Liêu Thừa Ân cả.

Nói đến đây Diệp Hạo dừng một chút.

- Còn nữa, ngươi lúc nào cũng nhìn chằm chằm thì sao? Hạ Vũ Vi làm như vậy nếu không có ngươi bày mưu đặt kế, có khả năng sao?

Trên mặt Hạ Vũ Vi lộ ra vẻ cười khổ.

Nàng không nghĩ tới Diệp Hạo đã sớm xem mình.

Buồn cười là bản thân còn đắc chí.

- Đã bị ngươi xem thấy, vậy cũng đi thẳng vào vấn đề.

Thân ảnh Giang Quang Tuyen xuất hiện đối diện Diệp Hạo.

- Đưa không gian pháp bảo của ngươi cho chúng ta, còn truyền thừa trong ký ức nữa.

Cô Độc Đan nhìn Diệp Hạo chằm chằm, trầm giọng nói.

- Khẩu vị các vị thật sự không nhỏ nhỉ?

Diệp Hạo ha ha cười nói.

- Đưa những thứ đó cho chúng ta, chúng ta sẽ không làm khó ngươi.

Giang Quang Tuyên nghiêm túc nói.

- Từ khi ta trở thành Thiếu Các Chủ Đại Tổng Các các ngươi, ta tự nhân không hề thiếu gì Đại Tổng Các cả.

Diệp Hạo quét hai người một lúc, sau đó nói.

- Diệp Hạo, đến hiện tại ngươi vẫn chưa nhận rõ thế cục trước mắt?

Cô Độc Đan cắt đứt lời Diệp Hạo.

- Dù ngươi có lý đi nữa thì như thế nào?

- Cái ngươi nếu đã nói như vậy ta cũng không còn cái gì để bàn rồi.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

Sau một khắc, một ánh mắt kinh khủng phá vỡ không gian rơi vào người Cô Độc Đan cùng Giang Quan Tuyên.

Ánh mắt kinh khủng ấy như thiên uy mênh mông cuồn cuộn.

Sắc mặt hai người lập tức thay đổi.

-Bán Thần.

Ngay lúc hai người đang hô to, một đạo thân ảnh đầu bạc áo trắng xuất hiện phía trên chiến hạm, trong tay hắn nắm lấy một chuôi chiến kiếm, nhàn nhạt đánh giá Cô Độc Đan cùng Giang Quang Tuyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận