Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3235: Không Đơn Giản

- Được rồi, các ngươi có thể rời khỏi.

Ngay sau đó, Lăng Trngf Tiểu phất tay nói.

Phượng Tuyết có chút choáng váng.

- Lão sư, ngươi không còn có gì muốn cho ta nữa sao?

Phượng Tuyết có chút xấu hổ hỏi.

- Kiếm nô và công pháp cũng đều đã cho ngươi, ngươi còn muốn cái gì nữa?

Lăng Trùng Tiêu không hiểu hỏi.

- Chẳng lẽ tiền bối không có tài nguyên?

Phượng Tuyết nhìn Lăng Trùng Tiêu nói.

Lúc này Lăng Trùng Tiêu mới hiểu ra Phượng Tuyết muốn gì ở bản thân.

Hắn vô thức liếc nhìn Diệp Hạo một cái.

Diệp Hạo lập tức bất mãn.

- Tiền bối, ánh mắt của ngươi là có ý gì?

- Trách không được hai người các ngươi có thể chơi chung với nhau?

Lăng Trùng Tiêu không nói nên lời.

- Tiền bối, ngươi đang nói xấu ta?

- Ngươi còn cần ta để bôi đen thêm?

Lăng Trùng Tiêu nói xong liền lấy ra một ngọc thạch màu xanh từ trên cổ xuống.

- Đây là Thanh Nguyên ngọc mà năm đó thê tử đưa cho ta, trong Thanh Nguyên ngọc có một chút tài nguyên của thê tử ta, bàn về giá trị đương nhiên sẽ kém hơn phần của ngươi cầm nhiều.

Phượng Tuyết nghi ngờ nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi lấy tài nguyên của lão sư ta?

- Là lão sư ngươi ban thưởng cho ta.

Diệp Hạo tức giận nói.

- Ngươi phải biết ta chính là người đầu tiên tới đây.

- Vì sao ta cảm thấy là do ngươi doạ dẫm lão sư ta?

Phượng Tuyết nhìn Diệp Hạo nói.

- Nếu không vì sao ánh mắt lão sư ta nhìn ngươi rất u oán?

- Làm gì có chuyện đó chứ?

Chuyện này làm sao Diệp Hạo có thể thừa nhận được đây?

- Hai người các ngươi đủ rồi đấy.

Lăng Trùng Tiêu liếc hai người một cái.

- Đều cút hết cho ta, đừng quấy rầy an tĩnh của ta.

Bốn người Diệp Hạo rời khỏi ngôi mộ, đồng thời các tu sĩ của bốn đại thế lực khác cũng đồng loạt rời đi.

Khác biệt là bốn đại thế lực hao tổn khá lớn.

Phải biết nếu không nhờ Lăng Trùng Tiêu mang nàng tới, lúc này đoán chừng Ly Hoạ cũng toi mạng rồi.

- Tại sao lại hao tổn nhiều như vậy?

- Hơn một nửa đệ tử đều mất ở bên trong.

- Bên trong vẫn còn chưa ra hết sao?

Cao tầng bốn đại thế lực dò xét một hồi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Khi bọn họ cẩn thân hỏi thăm, bọn họ khiến sợ phát hiện không ngờ mình lại chả tra được cái gì.

- Chúng ta còn đang vượt ải thì bị truyền tống ra.

- Ta nghi ngờ có người thông quan.

- Chắc chắn đó là lý do khiến cuộc chiến kết thúc sớm.

Khi bốn người Hùng Lỗi nhao nhao mở miệng, ánh mắt của mọi người không khỏi rơi vào trên người Diệp Hạo.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngôi mộ này là của Lăng Trùng Tiêu.

- Lăng Trùng Tiêu?

Hùng Lỗi hoảng sợ nói.

- Người đứng đầu Trung Sơn đại lục.

- Vị này chính là người trong truyền thuyết.

Trong mắt Tư Không Vân tràn ngập lửa nóng.

- Toàn bộ truyền thừa của Lăng Trung Tiêu đều truyền cho vị này.

Diệp Hạo chỉ vào Phượng Tuyết ở bên cạnh nói.

Mọi ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Phượng Tuyết.

- Làm sao? Các ngươi muốn?

Phượng Tuyết lạnh lùng nói.

- Tiểu thư, Lăng Trùng Tiêu tiền bối là tiền bối của Trung Sơn đại lục chúng ta, ta cảm thấy ngươi hẳn nên để truyền thừa của hắn cho chúng ta.

Lúc này một trung niên chần chờ một chút vẫn nói.

- Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta chỉ cần một phần thác ấn, yêu cầu đơn giản như vậy, ngươi sẽ không từ chối chứ?

Cao tầng bốn thế lựa vừa mở miệng, đồng thời cũng lặng lẽ khoá chặt bốn phía.

Trên mặt Phượng Tuyết lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

- Nếu ta không cho thì sao?

- Nếu ngươi không cho, chúng ta đành phải áp dụng thủ đoạn.

Một lão giả nghiêm mặc nói.

- Chúng ta biết bối cảnh của ngươi không đơn giản, nhưng bối cảnh của chúng ta cũng rất phức tạp.

- Trong tay của chúng ta đều có át chủ bài, nêu lấy toàn bộ ra, bối cảnh của ngươi cũng phải tổn thất nặng nề.

- Yêu cầu của chúng ta không cao, chỉ yêu cầu một phần thác ấn, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Cao tầng bốn đại thế lực không muốn khai chiến cùng với Phượng Tuyết.

Ai muốn chứ?

Lỡ như thật sự đưa tới người không thể chọc vào thì phải làm sao?

- Kiếm nô, giết hết bọn hắn cho ta.

Phượng Tuyết ra lệnh cho một thân ảnh ở bên cạnh.

- Tuân mệnh.

Kiếm nô vừa huy động chiến kiếm, khắp bầu trời đều hoá thành kiếm vũ.

Tiếng kiếm leng keng vang vọng cửu thiên.

Sắc mặt cao tầng bốn đại thế lực đều thay đổi.

- Kiếm ý thật mạnh.

- Tu vi của đối phương là. . . ?

- Kim Thế cảnh, đây chắc chắn là chấn động của Kim Thế cảnh.

- Mau rút lui.

- Dừng tay, dừng tay, dừng tay.

cao tầng bốn đại thế lực đồng loạt hô to.

Đáng tiếc rằng kiếm nô không hề bị giao động.

Chỉ đánh ra một kiếm.

Sau một kiếm này, thế lực xung quan không đều không có một ai còn đứng.

Bất kể là thế hệ tuổi trẻ hay thế hệ trước, toàn bộ đều hoá thành tro tàn.

- Ngươi . . . .

Phượng Tuyết ngạc nhiên nhìn kiếm nô nói.

Như vậy cũng quá mạnh rồi.

- Thứ nhất, ở nơi này mạnh nhất cũn chỉa là Tương Lai cảnh trung kỳ; thứ hai, chiến kĩ mà ta nắm giữa không phải bọn họ có thể so sánh được; thứ ba, ta là Kim Thế cảnh sơ kỳ, cách trung kỳ cũng không còn xa.

Kiếm nô nghiêm túc giải thích.

- Được rồi, ngươi vào trong tiểu thế giới ta tu hành đi.

Phượng Tuyết nhẹ nhàng nói.

Kiếm nô gật đầu một cái rồi tiến vào tiểu thế giới của Phượng Tuyết.

Ngau sau đó Phượng Tuyết liền ngăn cách tiểu thế giới này.

- Ngươi thấy kiếm nô này thế nào?

Phượng Tuyết thu lại nụ cười, nàng ngưng trọng nhìn Diệp Hạo.

- Lăng Phượng Tiêu không đơn giản.

Diệp Hạo trầm mặc một hồi rồi nói.

- Lăng Trùng Tiêu nói tu vi của hắn chỉ là Kim Thế cảnh trung kỳ, thế nhưng vì sao kiếm nô của hắn lại là Kim Thế cảnh sơ kỳ?

- Chuyện như vậy không phải là không óc.

Phượng Tuyết nghĩ một hồi nói.

- Kiếm nô của lão tổ chúng ta cũng chỉ cách lão tổ một cảnh giới.

- Ý của ta là tu vi của Lăng Trùng Tiêu tuyệt đối không phải là Kim Thế cảnh trung kỳ.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Vừa rồi chiến khôi cuả ta cảm nhận được tu vi của Lăng Trùng Tiêu còn mạnh hơn cả hắn.

- Chiến khôi của ngươi có tu vi gì?

- Kim Thế cảnh hậu kỳ.

Phượng Tuyết không khỏi hít vào một hơi.

- Ý của ngươi, tu vi của Lăng Trùng Tiêu là Kim Thế cảnh đỉnh phong?

- Đúng vậy.

Con mắt Phượng Tuyết không khỏi co rụt lại.

- Đế Cơ đã từng nói cho ta biết, tuyệt đối không được hoàn toàn tin tưởng bất luận một Kim Thế cảnh nào.

- Cho nên lúc Lăng Trùng Tiêu đưa kiếm nô của mình cho ta, ta đã cự tuyệt.

- Vậy sao vừa rồi ngươi không nhắc nhở ta?

- Lăng Trùng Tiêu đã hoài nghi ta, ngươi cảm thấy ta còn có thể nhắc nhở ngươi sao?

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Vả lại không phải ngươi không có đường lui sao, nếu ngươi cảm thấy có chỗ không đúng, vậy cứ trực tiếp đi tìm Đế Cơ là được.

- Phàn lớn thời gian Đế Cơ đều đang tu hành.

- Cố gắng như vậy sao?

- Ngươi cho rằng cái danh hiệu người đứng đầu thiên hà Hồn Thiên chỉ cần thích là có sao?

- Xem ra ta phải cố gắng thêm.

- Thôi đi, ngươi còn chưa đủ cố gắng sao?

Phượng Tuyết liếc Diệp Hạo một cái nói.

- Đúng rồi, công pháp mà Lăng Trùng Tiêu đưa cho ta có vấn đề sao?

- Ngươi đưa cho ta một phần công pháp của hắn, ta thử nghiên cứu.

- Được.

Phượng Tuyết không chút hoài nghi liền truyền thụ công pháp của Lăng Trùng Tiêu cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo đọc kĩ từng chữ.

Hắn đang kiểm tra xem công pháp này có vấn đề gì hay không?

Khi Diệp Hạo cẩn thận kiểm tra một hồi, hắn mới lắc đầu nói.

- Môn công pháp này không có vấn đề gì.

- Ta cảm thấy Lăng Trùng Tiêu sẽ không phạm sai lầm chết người này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận