Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2119: Diệp Thiên Thiên



Diệp Thiên Thiên

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Song hỉ lâm môn.

Diệp Hạo chuẩn bị yến hội, mở tiệc chiêu đãi đệ tử Tông Môn, đủ loại rượu ngon quý hiếm, có thể nói không thiếu thứ gì.

Tiệc kéo dài gần một tháng.

Để tông môn đệ tử quá túc nghiện miệng.

Nếu hỏi đệ tử Tông Môn cao hứng không?

Không thể nghi ngờ là rất cao hứng.

Bởi vì Viêm Hoàng Tông có người kế nghiệp.

Hài tử của Hạo Nguyệt không nghịch thiên như Diệp Vô Địch, bởi vì không quá 10 năm đã cất tiếng khóc chào đời.

- Công tử, là tiểu công chúa.

Khổng Dĩnh Nhi cười nói.

Diệp Hạo xông vào phòng sinh nhìn thấy một đứa bé hết sức thanh tú, trong lòng không khỏi cao hứng.

Diệp Hạo vẫn luôn muốn có một nữ nhi.

Không ngờ nguyện vọng bản thân cuối cùng cũng thành sự thật.

- Cha, cho con nhìn muội muội.

Lúc này Diệp Vô Địch xông tới.

Diệp Hạo đưa đứa bé cho Diệp Vô Địch.

Diệp Vô Địch tinh tế cảm ứng một hồi nói.

- Huyết mạch Thần Linh trong cơ thể rất mỏng, thành tựu đời này nhất định sẽ không cao bao nhiêu.

- Im miệng.

Đường Phiên Phiên trầm mặc quát lớn.

Bởi vì lúc Diệp Vô Địch nói ra những lời này sắc mặt Diệp Hạo trở nên không dễ nhìn.

Cái này cũng hợp tình hợp lí.

Ai muốn hài tử của mình kém cỏi chứ?

- Ta ở cùng Hạo Nguyệt.

Diệp Hạo lúc này nói ra.

Đám người Đường Phiên Phiên thức thời rời đi.

Diệp Hạo ôm đứa bé ngồi bên cạnh Hạo Nguyệt.

- Phu quân, tương lai Diệp Thiên Thiên thật không có thành tựu cao bao nhiêu sao?

Hạo Nguyệt nhịn không được hỏi.

Diệp Hạo nhìn Hạo Nguyệt cười nói.

- Huyết mạch không phải duy nhất, ta sẽ bồi dưỡng con gái chúng ta trở thành cao cấp nhất.

- Thật sao?

Ánh mắt Hạo Nguyệt sáng lên.

- Ta lúc nào đã lừa nàng?

Diệp Hạo cưng chiều nhìn Hạo Nguyệt.

Diệp Hạo thật sự không phải nói đùa.

Trong lòng hắn đã quyết định xong một phần kế hoạch bồi dưỡng Diệp Thiên Thiên.

Thời gian qua đi Diệp Thiên Thiên cũng dần trưởng thành.

Diệp Thiên Thiên cực kỳ giống Hạo Nguyệt.

Tuổi còn nhỏ đã là một tiểu mĩ nhân.

Diệp Thiên Thiên rất thông minh.

Điều này cũng hợp tình hợp lý.

Bởi vì huyết mạch Diệp Hạo chính là Thần linh.

Hạo Nguyệt kém một chút, nhưng vẫn là Bán Thần.

Nhưng Diệp Thiên Thiên và Diệp Vô Địch chênh lệch cũng không phải nhất tinh nửa điểm, bởi vậy Diệp Thiên Thiên thường xuyên bị Diệp Vô Địch trào phúng cùng bạo kích.

- Ca ca, tu vi ta đột phá đến Tiên Vương bát chuyển rồi nè.

Hôm nay Diệp Thiên Thiên chạy đến chỗ Diệp Vô Địch đang tĩnh tọa hưng phấn nói.

Diệp Vô Địch lật Diệp Thiên Thiên một cái nói.

- Đột phá đến Tiên Vương bát chuyển có gì phải chúc mừng? Ngươi có biết khi ta vừa mới ra đời đã là Thần Minh chưa.

Không thể không nói Diệp Vô Địch quả thực nghịch thiên.

Vừa sinh ra đã là Tại Thế Thần Minh.

Những năm này hắn đã đột phá đến Nhị Cấp Thần Minh.

Kỳ thật lấy căn cơ Diệp Vô Địch đột phá đến Tam Cấp Thần Minh cũng vô cùng đơn giản, bất quá hắn biết rõ tầm quan trọng của căn cơ, bởi vậy hắn liều mạng áp chế tu vi bản thân.

- Ta mấy năm nay đã tăng lên tám cảnh giới, ca mới tăng lên một cảnh giới.

Diệp Thiên Thiên cười hì hì nói.

- Ca ca, ngươi kém hơn ta.

Lúc này Diệp Thiên Thiên dáng dấp mắt ngọc mày ngài, phải phất như một nụ hoa nở rộ.

Nụ cười nàng rất ngọt, có sức cuốn hút mãnh liệt.

- Ta đây không muốn tăng lên thôi.

Diệp Vô Địch bất đắc dĩ đsap.

- Tóm lại ca ca không bằng ta.

Diệp Thiên Thiên hừ một tiếng nói.

- Không bằng ngươi? Được rồi.

Diệp Vô Địch bị Diệp Thiên Thiên làm cho có chút đau đầu.

- Ca ca cùng ta đi chơi có được không?

Diệp Thiên Thiên giật giật Diệp Vô Địch.

- Ta còn phải tu luyện.

- Con đường tu luyện, khi nắm khi buông.

Diệp Thiên Thiên nghiêm túc nhìn Diệp Vô Địch nói.

- Đạo lý này ca ca ngươi có hiểu không?

- Ca ca ngươi kiếp trước là Thần Vương, ta với ngươi không thể chơi cùng nhau.

- Ta chỉ cần biết ngươi bây giờ là ca ca ta thôi.

Diệp Thiên Thiên dùng sức kéo một cái.

- Xéo đi.

Diệp Vô Địch buồn bực.

Mình đã cự tuyệt nhiều lần.

Nhưng Diệp Thiên Thiên vẫn không biết điều.

Diệp Vô Địch đẩy Diệp Thiên Thiên một cái, Diệp Thiên Thiên lảo đảo té xuống mặt đất.

Trong mắt nàng lập tức tràn đầy nước mắt, miệng mân mê điềm đạm đáng yêu.

- Cứ quấy rầy ta tu luyện, cẩn thận ta đánh ngươi.

Diệp Vô Địch nhếch miệng.

Diệp Vô Địch cũng không phải đồ ngốc.

Diệp Thiên Thiên dù sao cũng là Tiên Vương cao giai.

Bản thân tiện tay đẩy cũng khiến nàng bị thương?

Nói đùa cái gì thế?

Đối với Diệp Vô Địch mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là tu hành rồi tu hành.

Còn lại đều không quan trọng.

Khi Thời Gian Tinh Thạch hóa thành lĩnh vực tiêu tán Diệp Vô Địch mở ra hai mắt.

- 500 năm đã đi qua sao?

Diệp Vô Địch lẩm bẩm.

500 năm tu luyện Diệp Vô Địch đã tu bổ căn cơ hết sức kiên cố, lại cho hắn thêm 3~5 năm chắc chắn có thể đột phá đến Tam Cấp Thần Minh.

- Ca ca.

Khiến Diệp Vô Địch đau đầu là Diệp Thiên Thiên lần nữa đến.

Diệp Thiên Thiên người mặc váy hồng phấn, xa xa chạy tới phảng phất như một tinh linh nhảy múa.

Mắt ngọc mày ngài, khuynh quốc khuynh thành.

Diệp Vô Địch những năm này đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, nhưng có thể so sánh cùng muội muội mình lại không có mấy người.

- Làm gì?

Diệp Vô Địch đen mặt lại nói.

- Ca ca, chúng ta ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài một chút, có được không?

Diệp Thiên Thiên trừng mắt nhìn.

Diệp Vô Địch vừa muốn cự tuyệt, Đường Phiên Phiên từ xa đã đi tới.

- Vô Địch, mang muội muội con ra ngoài đi dạo đi.

Đường Phiên Phiên nói xong đưa cho Diệp Vô Địch một Túi Càn Khôn.

- Muội muội muốn mua gì thì phải mua cho nàng, biết chưa?

- Được ạ.

Diệp Vô Địch vốn không muốn đáp ứng, nhưng bị Đường Phiên Phiên trừng mắt một cái, hắn không thể không nhận lấy Túi Càn Khôn.

Sau đó Diệp Vô Địch mang theo Diệp Thiên Thiên đi tới Hỗn Độn.

Trong Hỗn Độn đi dạo vài ngày Diệp Thiên Thiên rùm beng đòi Diệp Vô Địch mang nàng tới một thành trì phồn hoa, thần niệm Diệp Vô Địch quét qua một cái tìm tới một thành trì.

Trung Ương Thành!

Thành do Tiên Đình làm chủ.

Cũng là thành trì phồn hoa nhất Nhất Trọng Thiên.

Cho dù Tuyết Vực Tuyết Thành cũng không sánh nổi.

Đây không phải nói tài lực Viêm Hoàng Tông kém hơn Trung Ương Thành, mà bởi vì Viêm Hoàng Tông thực thi chính sách phong sơn, cự tuyệt giao du quá nhiều với ngoại giới, như vậy thì thương nghiệp làm sao có thể phát triển.

Nhìn các cửa hàng sán sát nối tiếp nhau Diệp Thiên Thiên hưng phấn hô.

Nhìn thấy nàng vọt vào một cửa hàng quần áo Diệp Vô Địch chỉ có thể cười khổ, nhưng hắn mới vừa đi tới cửa hàng quần áo đã nghe được một câu quở trách.

- Nha đầu quê mùa này chui từ đâu ra vậy? Thật không có giáo dưỡng.

Sắc mặt Diệp Vô Địch lật tức trầm xuống, hắn nhìn phụ thân trung niên lạnh lùng nói.

- Ngươi nói ai?

- Đây là nữ nhân của ngươi sao?

Một phụ nhân ung dung cao quý chỉ Diệp Thiên Thiên nói.

- Vọt tới Thiên Y Phường liền lay quần áo? Chưa thấy qua sao?

Dừng một chút phụ thân kia nói tiếp.

- Ngươi biết một bộ y phục ở Thiên Y Phường bao nhiêu tiền không? Bán hết cả người ngươi cũng mua không nổi.

Ba!

Phụ thân trung niên tay ôm gò má vừa sợ vừa giận quát.

- Ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?

- Ta không cần biết ngươi là ai, ta chỉ biết ngươi nhục muội muội ta.

Diệp Vô Địch lạnh lùng nói.

- Thì ra là hai đứa thấp hèn mẹ sinh cha không nuôi.

Phụ thân trung niên cắn răng nghiến lợi nói.

- Hôm nay ta muốn bán ngươi cùng muội muội ngươi vào thanh lâu, bắt muội muội ngươi làm kỹ nữ, để ngươi làm bối nhị gia.

Nói xong phụ thân trung niên hô.

- Báo, ngươi cút ra đây cho ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận