Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2718: Một Lòng Cầu Ngược

Nếu phụ thân nàng còn sống, ai dám đối xử như vậy với nàng?

Nhưng bây giờ cao tầng của Tổ chức Khô Lâu đã bị hủy diệt giờ không còn ai để nàng vào mắt nữa rồi.

- Ngươi muốn trị tội ta?

Khi nói câu này trong mắt Trầm Diệu Hương lấp lóe tia sáng nguy hiểm.

- Trầm tiểu thư, ngay từ lúc sơ khai đến giờ chưa có ai dám phá hư quy củ của Đan thành cả, ta cũng không thể vì ngươi là tông chủ của tổ chức Khô Lâu mà bỏ qua được.

Đan Uyên lãnh đạm nói.

- Ngươi.

Trầm Diệu Hương khó thở.

Đan Uyên nhấn mạnh nàng là tông chủ của tổ chức Khô Lâu, thực tế là đang nhắc nhở nàng nhận rõ tình thế hiện giờ.

- Trầm tiểu thư, mời.

Lúc này một trung niên người mặc khôi giáp lạnh giọng nói.

Trầm Diêu Hương nhìn trung niên kia một cái nói.

- Đan Đạo Tổng Các các ngươi là muốn vạch mặt với tổ chức Khô Lâu chúng ta?

- Tổ chức Khô Lâu các ngươi đã không còn đủ trình độ trong giới sát thủ nữa rồi.

Trung niên kia nghe Trầm Diệu Hương nói vậy mới ha hả cười nói.

- Ngươi có nên đi tắm táp sạch sẽ không, ta không thể tự kiềm chế được rồi.

- Ngươi nói cái gì?

Trầm Diệu Hương giận dữ.

- Tống trưởng lão, không thể vô lễ với Trầm tiểu thư.

Đan Uyên nhìn trung niên kia thản nhiên nói.

Trung niên kia lui về phía sau nửa bước, khẽ khom người cung kính nói.

- Tuân mệnh.

Ngay sau đó trung niên kia lại nhìn về phía Trầm Diệu Hương nói.

- Trầm tiểu thư, mời.

- Sư phụ.

Nữ tử bạch y bị dọa sợ.

- Một nữ tử thật thanh thuần.

Đan Uyên có chút kinh ngạc nhìn nữ tử bạch y một cái, ngay sau đó trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nói.

- Ngươi có muốn đi theo ta không.

Nữ tử bạch y không cần suy nghĩ liền lắc đầu.

- Ngươi có thể tha cho ta và sư phụ được không?

Đan Uyên cười lắc đầu.

- Sư phụ ta là người tốt nhất nhất trên đời, vì sao các ngươi lại muốn bắt nàng?

Nữ tử bạch y trừng mắt nhìn Đan Uyên nói.

- Sư phụ ngươi đã phá hư quy củ.

- Ngươi là đồ tiện tỳ.

Không ai ngờ rằng nữ tử bạch y lại thốt ra câu này.

- Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Đan Uyên lộ ra tia tức giận.

Tiện tỳ?

Cả cái Thần vực này ai dám nói hắn như thế?

- Ngươi muốn chết sao?

- Ngươi biết ngươi đang làm cái gì không hả?

- Chỉ là tiểu thiện nhân lại dám mắng đệ nhất đan đạo, ta thấy ngươi chán sống rồi.

- Dù có lột da tróc thịt nàng ta cũng không đủ.

Tu sĩ bốn phía nhao nhao mắng lớn, có tu sĩ còn muốn đi lên động thủ.

Nử tử bạch y không khỏi nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì?

Đan Uyên không hiểu hỏi.

- Ta cũng chỉ mắng ngươi một câu, người xung qua đã muốn cho ta vào chỗ chết.

Nữ tử bạch y cười nhạo nói.

- Nhưng các ngươi lại không thể động thủ, nếu không sẽ xúc phạm quy củ. Lấy cách của người, hoàn thi bỉ thân.

- Nhưng ngươi không biết rằng ở Đan thành lại không thể mạo phạm đan sư.

Đan Uyên nói đến đây vung tay lên nói.

- Mang đi.

Trung niên kia giơ tay ra chuẩn bị nắm vào vai Trầm Diệu Hương, nàng muốn phản kháng nhưng lại phát hiện mình đã bị khống chế. Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một ánh mắt kinh khủng rơi vào trên người hắn, trung niên kia quang quác một tiếng liền phun ra một ngụm máu tươi.

- Ai?

Sắc mặt Đan Uyên trầm xuống.

Đây là nơi nào?

Đan thành!

Thánh địa của Đan Đạo Tổng Các!

- Ta.

Âm thanh vừa rơi xuống, một thanh niên mặc huyền y đạp trên một chuôi chiến kiếm xuất hiện ở phía trên Đan thành, mà từ chuôi chiến kiếm kia tràn ra chấn động khiến cả thương khung cũng vì đó mà chấn động.

Thật mạnh mẽ!

Thật bá đạo!

Thật khủng bố!

Toàn bộ tu sĩ, ngay cả những lão quái vật đang núp trong Đan thành, tất cả đều quỳ xuống. Đan Uyên cũng như thế. Con mắt hắn đỏ bừng.

- Diệp Hạo, ngươi khinh người quá đáng!

Dù gì Đan Uyên cũng là thiếu các chủ Đan Đạo Tổng Các. Nhưng bây giờ hắn lại quỳ trước mặt Diệp Hạo.

- Ta khinh ngươi đấy, ngươi làm khó dễ được ta?

Diệp Hạo nhảy xuống khỏi chiến kiếm, đi tới trước mặt Đan Uyên, từ trên cao nhìn xuống hắn.

- Diệp tông chủ, dù thế nào Đan Uyên cũng là thiếu các chủ Đan Đạo Tổng Các, nhục nhã hắn như thế, có phải có chút không hợp quy củ không?

Đúng lúc này một âm thanh hùng hồn vang lên ở giữa không trung, là một thanh niên bạch y giẫm trên một hồ lô từ xa đi tới.

- Quy củ?

Diệp Hạo vừa nói đến đây, chiến kiếm đang lơ lửng cạnh hăn toát ra một sợi kiếm khí. Một tiếng ầm vang, hơn một nửa công trình kiến trúc ở Đan thành đều ầm vang sụp đổ. Trong lúc nhất thời cũng không biết đã đập bị thương bao nhiêu tu sĩ.

- Ngươi đang giảng giải đạo lý với ta?

Diệp Hạo hài hước nhìn thanh niên bạch y nói.

Con mắt thanh niên bạch y co rụt lại.

- Chiến kiếm cấm kỵ?

Trước đó hắn còn hơi nghi ngờ, bây giờ đã vững tin hoàn toàn.

- Diệp Hạo, năm đó Đan Đạo Tổng Các có lỗi với ngươi, nhưng đó cũng là chuyện đã qua, chúng ta cũng nên nhìn về phía trước chứ?

Đan Hoàng biết Diệp Hạo đang thị uy, nhưng hắn cũng không dám chọc giận Diệp Hạo.

- Ngươi cho rằng đã qua, ta lại không cảm thấy như vậy.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta chỉ biết lúc trước nếu Viêm Hoàng tông không có một vài át chủ bài, hiện tại đã sớm tan thành mây khói rồi.

Con mắt Đan Hoàng co rụt lại.

- Ngươi muốn như thế nào?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Diệp Hạo nói đến đây lại nhìn về phía Đan Uyên đang quỳ dưới chân mình nói tiếp.

- Năm đó Đan Đạo Tổng Các các ngươi muốn hủy Viêm Hoàng tông ta, hiện giờ ta lại hủy thiếu các chủ Đan Đạo Tổng Các các ngươi, không hề quá đáng chút nào.

- Ngươi.

Tâm thần Đan Hoàng nhảy một cái.

- Diệp Hạo, không phải ngươi tự xưng là đệ nhất đan đạo sao? Bây giờ ngươi có bản lãnh thì so tài đan đạo với ta.

Đan Uyên cắn răng nói.

- Ta chưa từng nói mình là đệ nhất đan đạo.

Diệp Hạo nhìn Đan Uyên một cái nói.

- Sao vậy? Ngươi sợ?

Đan Uyên cười ha hả lên.

- Thì ra ngươi cũng biết sợ.

- Ngươi sai, ta không phải sợ, ta chỉ không muốn tỷ thí cùng ngươi.

- Còn không phải do ngươi sợ sao.

- Ta chỉ không muốn lãng phí thời gian.

- Diệp Hạo, vì sao ngay cả việc thừa nhận ngươi cũng không dám vậy?

Đan Uyên nghe Diệp Hạo nói như vậy, liền khẳng định Diệp Hạo không phải là đối thủ của mình.

- Nhưng ngươi đã mong muốn như vậy, ta cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

- Nói đi, ngươi muốn so cái gì?

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống, chiến kiếm bên người đồng thời cũng thu vào. Chuôi chiến kiếm này là do Diệp Hạo lấy được từ buổi đấu giá. Nhưng bởi vì đã bị tổn hại quá nhiêm trọng, vì vậy chỉ cần ra tay toàn lực một lần cũng sẽ bị phá hủy.

Lần này Diệp Hạo mang nó theo cũng vì muốn nhắc nhở những gia hỏa đang rục rịch kia.

Viêm Hoàng tông không phải nơi mà ai cũng có thể trêu chọc vào.

Sau khi Đan Uyên đứng lên liền rơi vào trầm tư. Cho dù Đan Uyên cực kỳ tin tưởng với thực lực của mình, nhưng không có nghĩa là hắn tự tin thắng hoàn toàn.

- Chúng ta so luyện chế Tam Chuyển Kim Đan.

Khiến Diệp Hạo khôn ngờ rằng Đan Uyên lại đưa ra yêu cầu này.

- Hay là đổi?

Diệp Hạo nghĩ nghĩ liền nói.

- Ngươi sợ?

Đan Uyên lập tức lên tinh thần.

- Ta chỉ không muốn ngược ngươi quá khó nhìn thôi.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

- Ta lại muốn xem xem ngươi ngược ta như thế nào đấy.

Đan Uyên hừ lạnh một tiếng nói.

- Vậy thì Tam Chuyển Kim Đan.

Diệp Hạo nhún vai, không thèm để ý nói.

Nếu Đan Uyên một lòng muốn bị ngược, Diệp Hạo cũng không thể từ chối được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận