Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2857: Có Chút Thể Diện

Chuyện gì thế này?

Trung niên kia không khỏi nhìn về phía một không gian.

Mà ở trong không gian đó, hai cường giả Cấm Kỵ cũng kinh ngạc nhìn về phía cường giả Cấm Kỵ thay đổi điểm số kia.

- Lão Tôn, ngươi làm cái gì vậy?

- Ta…điểm vừa rồi là bốn bốn sáu, ta chỉ muốn đổi một chút, nhưng ta không để ý tới bốn năm năm cộng lại cũng bằng mười bốn.

Cường giả Cấm Kỵ kia cười khổ nói.

Hai cường giả Cấm Kỵ khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều từ trong mắt đối phương thấy được tia chán nản.

Số đen rồi!

Nhưng cũng đã mở chung, bọn họ cũng không có cách nào.

Phải biết ở đây đều là Thần Hoàng, thậm chí còn có cường giả Nửa Bước Cấm Kỵ.

Hơn nữa cũng có một vài Thần Hoàng có bối cảnh rất sâu, cho dù là sòng bạc của bọn họ cũng không thể đắt tội được.

Dưới tình huống này cũng chỉ có thể nhận thua.

- Đưa tiền.

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

Trung niên kia không khỏi nhìn về phía không gian của ba cường giả Cấm Kỵ kia.

- Cho hắn.

Cường giả Cấm Kỵ thay đổi điểm số mở miệng nói.

Trung niên kia lập tức nhìn về phía chấp sự ở một bên.

Chấp sự nhanh chóng rời đi, cũng không quá lâu đã cầm một túi càn khôn chạy đến, hắn cung kích giao vào trong tay Diệp Hạo.

- Ngươi đếm thử.

Thần niệm Diệp Hạo quét qua liền gật đầu một cái, ngay sau đó Diệp Hạo lấy ra một vạn hai ngàn Hoàng thạch cho Hồng Phấn, rồi lại lấy ra một vạn hai ngàn Hoàng thạch đưa cho Đồng Chiến.

- Không thể để cho các ngươi thiệt thòi được.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Đồng Chiến có chút hối hận.

Sớm biết như vậy đã cho Diệp Hạo mượn nhiều một chút rồi.

- Công tử, ngươi còn chơi không?

- Hơn ba mươi vạn Hoàng thạch, đủ để ta phung phí rồi.

Diệp Hạo lắc đầu.

Trung niên kia lập tức gấp gáp.

- Công tử, bây giờ vận khí của ngươi tốt như vậy, vì sao lại không thừa thế xông lên?

- Ta sợ phá đổ cả cái sòng bạc các ngươi.

Diệp Hạo nhìn trung niên kia nói.

- Dù sao cũng phải biết chừng mực.

Đáng tiếc rằng trung niên kia không đọc hiểu được hàm ý sau câu nói của Diệp Hạo.

- Ta thấy là do công tử không dám chơi mới đúng.

Trung niên kia khích tướng.

- Nếu ngươi một lòng muốn bị ngược, vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội.

Kỳ thật Diệp Hạo không còn muốn chơi nữa, hắn cảm thấy mình đã kiếm lời đủ nhiều rồi, đáng tiếc rằng trung niên này hết lần này đến lần khác muốn tự tìm cái chết.

Nhìn thấy Diệp Hạo nói như vậy, trong lòng trung niên kia hưng phấn hẳn lên.

Trước đó, cường giả Cấm Kỵ phía bọn họ xui xẻo, bây giờ tuyệt đối sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy nữa.

Lần này, trung niên kia lắc chung cược lâu hơn, phải qua hơn ba mươi hơi thở mới ngừng lại.

Hắn buông chung cược xuống rồi cười híp mắt nhìn Diệp Hạo.

- Công tử, có thể đặt tiền cược.

Diệp Hạo nghĩ một hồi liền đặt ba mươi vạn Hoàng thạch vào ô mười sáu điểm.

- Ta chơi lớn.

Trung niên kia không khỏi run một cái.

Ba mươi vạn Hoàng thạch.

Phải biết một pháp bảo Cấm Kỵ cũng chỉ hơn vạn Hoàng thạch mà thôi.

- Ngươi chơi như vậy có lớn quá không?

Trung niên kia cẩn thận từng ly từng tí nói.

- Ngươi không phải hi vọng ta chơi lớn sao?

Diệp Hạo nói đến đây lại chỉ vào chung cược nios.

- Mở đi.

Trung niên kia mờ mịt nhìn hư không một cái.

Cường giả Cấm Kỵ vừa mới thay đổi điểm số khẽ gật đầu, lúc này trung niên kia mới yên lòng mở chung cược ra.

Năm năm sáu!

Nhìn thấy điểm số này, trung niên kia lập tức bị doa đến co quắp.

Mười sáu điểm?

Làm sao có thể chứ?

Giờ khắc này bị doạ sợ đến co quắp nào chỉ mỗi trung niên chia bài, ngay cả cường giả Cấm Kỵ thay đổi điểm số cũng bị hù doạ.

- Lão Tôn, chuyện như vậy là sao?

Hai cường giả Cấm Kỵ khác âm trầm hỏi.

- Vừa rồi ta đổi ba viên xúc xắc thành ba bốn một.

Trên mặt cường giả Cấm Kỵ thay đổi điểm số lộ vẻ bất an,

Tiếng nói của hắn vừa dứt, hai cường giả Cấm Kỵ khác không khỏi nghĩ đến một khả năng.

Có thể ở dưới mí mắt của ba cường giả Cấm Kỵ để đổi điểm số, hơn nữa còn không bị bọn họ phát hiện, tu vi của đối phương phải cao đến mức nào?

- Ta tin cho dù là Cấm Kỵ cảnh đỉnh phong cũng không thể làm được.

Một lão giả to lớn nặng cân cau mày nói.

- Chẳng lẽ phía sau thanh niên này là cường giả Siêu Thoát cảnh sao?

Một cường giả Cấm Kỵ khác trầm giọng nói.

- Không phải là không có khả năng này.

- Đi tìm Thành chủ.

Lão giã to lớn nặng cân nói xong lập tức đi đến phủ Thành chủ.

Mà ở lúc này, Diệp Hạo đang dò hỏi kim thân đang ở trong bóng tối.

- Ngươi có thể đánh bại Thành chủ Nhất Tuyến thành không?

- Siêu Thoát cảnh được chia làm ba cảnh giới Quá Khứ cảnh, Tương Lai cảnh, Kim Thế cảnh.

Kim thân nhẹ nhàng nói.

- Thành chủ Nhất Tuyến thành đại khái đạt đến Quá Khứ cảnh trung kỳ.

- Ngươi thì sao?

- Quá Khứ cảnh hậu kỳ, khoảng cách tới Quá Khứ cảnh đỉnh phong cũng chỉ cách nhau một bước.

- Theo ngươi nói vậy phải chém đứt hoàn toàn phía sau sao?

- Không sai. Quá Khứ cảnh liên quan đến quá khứ, một khi chém đứt toàn bộ, khoảng cánh đến Tương Lai cảnh cũng không còn xa nữa.

Kim thân vừa cười vừa nói.

- Hơn nữa, Hoàng Trùng cũng đã đặt chân đến Quá Khứ cảnh trung kỳ, bởi vậy ngươi không cần lo gì cả.

- Vậy lần này để Hoàng Trùng hiện thân.

Diệp Hạo suy nghĩ một ồi nói.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với kim thân, Diệp Hạo liền nhìn về phía trung niên nói.

- Xin phép thế nào rồi?

Sắc mặt trung niên kia biến đổi nói.

- Chờ một lát.

- Không phải sòng bạc của các ngươi không trả nổi chứ?

- Sòng bạc của chúng ta đã mở ở đây ba vạn năm, chưa từng xuất hiện tình trạng trả không nổi tiền.

Trong lòng trung niên kia biết rất rõ sòng bạc không thể nào trả nợ, nhưng vì xã giao nên hắn vẫn phải nói.

Hồng Phấn giật giật ống tay áo của Diệp Hạo.

- Diệp Hạo, nếu không thì coi như chưa có chuyện gì được không?

- Sao vậy?

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Sòng bạc không thể nào đổ ra nhiều tiền như vậy, còn nữa bây giờ ngươi đã thắng đậm, được thì lấy nếu không…

Lời kế tiếp Hồng Phấn chưa hề nói, nhưng ý nghĩ lại cực kỳ rõ ràng.

- Không sao, ta tin sòng bạc sẽ giữ chữ tín.

Diệp Hạo vừa mới nói đến đây cũng cảm giác thấy không gian bốn phía đang bắt đầu biến hoá, sau một khắc hắn phát hiện mình đang xuất hiện ở bên trong một không gian hư vô.

Bên trong không gian kia có một trung niên mặc hoa bào, bên cạnh còn có lão nhân tóc bạc hoa râm trên tám mươi tuổi.

Ánh mắt Diệp Hạo rơi vào trên người lão giả cao tuổi kia.

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi chín là người phụ trách sòng bạc này?

- Công tử, chúng ta có thể thương lượng được không?

- Ngươi muốn thương lượng mà còn mời thêm cả Thành chủ sao?

Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng nói.

- Không phải là do ta sợ không thể khống chế được cục diện sao?

Lão giả kia cũng không nóng giận, vừa cười vừa nói.

- Vậy ngươi nói đi.

- Hơn ba mươi vạn Hoàng thạch này ngươi lấy đi, trừ nó ra ta lại cho ngươi thêm một trăm vạn, ngươi thấy thế nào?

- Nhưng ta thắng hơn bốn trăm vạn.

Diệp Hạo cười tủm tỉm nói.

- Công tử, mặt mũi của lão Đằng Xà này ngươi không thèm để ý, nhưng dù sao mặt mũi của ta ngươi cũng phải nể một chút chứ?

Lúc này, trung niên quần áo hoa lệ vừa cười vừa nói.

Cậy già lên mặt!

Nghe Thiên Khuyết thú nói vậy, thái độ Diệp Hạo đối với hắn cũng không còn mảy may một chút cảm giác nào cả.

Mặc mũi của ngươi?

Trong trường hợp này, ngươi vốn không nên xuất hiện mới phải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận