Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1734: Thế Giới Bản Nguyên



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Sinh Mệnh Chi Lực không còn thoái trào?

Kim Tàm nghe được như thế thì vội vàng cảm thụ một chút.

Hắn phát hiện thật đúng như thế.

Nhưng… làm sao có thể?

Bất quá Kim Tàm không có tâm tư quản chuyện này, bởi vì nhờ Diệp Hạo toàn lực dẫn đi, bọn họ đi vào càng sâu.

Ven đường bọn họ còn bắt gặp rất nhiều Tiên Dược quý giá.

Bất quá bọn họ đều không mở miệng nói Diệp Hạo dừng lại.

Bởi vì thứ trân quý nhất nằm sâu bên trong.

Mà ngay lúc này Diệp Hạo thấy được một đạo thân ảnh.

Đạo kia thân ảnh ngồi tại một gốc Tử Hạnh Tiên Thụ, hắn lúc này đang cầm gặm ăn một khỏa Tử Hạnh.

- Tử Hạnh.

- Đây chính là Tiên Quản có khả năng bổ sung Sinh Mệnh Lực?

- Vị này vận khí không tệ.

- Mặc dù Tử Hạnh có thể bổ sung Sinh Mệnh Lực nhưng vẫn không thể bì kịp với tốc độ thoái trào, có lẽ rất nhanh thôi Sinh Mệnh Lực của người này sẽ cạn sạch.

Diệp Hạo trong mắt lại là lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.

- Phong Nhược Cốc.

Nghe vậy đạo kia thân ảnh kinh nghi nhìn về phía Diệp Hạo.

Thời điểm thấy rõ là ai, trong mắt hắn lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

- Đại Ca, sao ngươi lại tới đây?

Phong Nhược Cốc hướng về Diệp Hạo nói.

- Tam Thúc của ngươi nói cho ta biết.

Diệp Hạo nói vọt tới bên người Phong Nhược Cốc.

- Tam Thúc của ta?

Phong Nhược Cốc giật mình, chợt tức giận quát.

- Tam Thúc thật lắm miệng.

- Nếu Tam Thúc của ngươi không lắm miệng thì ngươi cãm thấy mình còn cơ hội để thoát ra khỏi đây sao?

Diệp Hạo nói rồi Thần Niệm hái xuống trăm Tử Hạnh quả, tiếp đó vây lấy Phong Nhược Cốc.

Sắc mặt Phong Nhược Cốc hoàn toàn thay đổi, nói

- Đại Ca, ngươi điên rồi à?

- Tình huống của ngươi bây giờ nếu không có đại cơ duyên thì tương lai không nói Bán Thần cảnh, cho dù Tiên Vương Đỉnh Phong cũng đừng mơ đặt chân đến.

Diệp Hạo lườm hắn một cái, nói.

- Thế nhưng lại hướng về phía trước đi nữa thì rõ ràng là tự tìm cái chết.

Phong Nhược Cốc lo lắng nói.

Diệp Hạo mắt điếc tai ngơ, trên thực tế Pháp Lực của hắn cũng đã sắp không chịu đựng nổi nữa.

Càng hướng về phía trước, áp lực mang lại càng lớn, để đối kháng với nó Diệp Hạo không thể không vận dụng Thời Gian Chi Lực.

Một hô hấp!

Hai hô hấp!

Ba hô hấp!

Vài hô hấp sau, Pháp Lực trong Thể Nội Diệp Hạo đã tiêu hao không còn.

Cùng lúc đó đám người Phong Nhược Cốc do không được Pháp Lực Diệp Hạo bảo hộ, Sinh Mệnh Lực của họ ngày càng trôi đi khiến cho họ trong già đi thêm mười mấy tuổi.

Nhìn thấy một màn này Diệp Hạo vội vàng lấy ra Thời Gian Tinh Thạch.

Nhưng ngay lúc hắn lấy ra thì khiếp sợ phát hiện Thời Gian Chi Lực bên trong Thời Gian Tinh Thạch nháy mắt hóa thành tro tàn.

- Cái quái quỉ gì đang xảy ra thế này?

Diệp Hạo kinh hô.

Tại sao Thời Gian Chi Lực bên trong Thời Gian Tinh Thạch lại không còn lại một chút nào?

Diệp Hạo không biết nguyên nhân gì, nhưng hắn lại biết hiện tại không phải thời điểm để suy nghĩ vấn đề này.

- Thiên Cẩu.

Diệp Hạo lập tức tiến hành trao đổi Thiên Cẩu trong Tiểu Thế Giới.

Sau một khắc toàn thân tu vi của Thiên Cẩu tràn vào thể nội hắn.

Diệp Hạo dựa vào cỗ này Pháp Lực lần nữa đã vận hành Thời Gian Chi Lực.

Tiêu Thanh và Tiểu Thất hiện tại đã trở thành trụ cột vững chắc trong Tông Môn, Diệp Hạo không thể không ký kết Thông Linh Khế ước với Thiên Cẩu, hiện tại Thiên Cẩu cũng đã có tu vi Tiên Tôn lục chuyển, hơn nữa dưới sự trợ giúp của Diệp Hạo, trong tương lại việc Thiên Cẩu trở thành Yêu Nghiệt cũng không có vấn đề gì.

“Xông.”

Diệp Hạo gầm nhẹ nói.

Một cái hô hấp!

Hai cái hô hấp!

Vài hô hấp sau, Diệp Hạo khiếp sợ phát hiện Pháp Lực bên trong thể nội lại một lần tiêu tán.

Một tơ một hào cũng không còn.

Cũng lúc này, Diệp Hạo phát hiện Côn Bằng ba người không có động tĩnh.

Thật sự bởi vì Thời Gian Chi Lực nơi này quá mức lợi hại.

- Đại Ca, ngươi không cần phải giúp ta đâu.

Phong Nhược Cốc nhìn Diệp Hạo nói khẽ.

- Tiểu hữu, ngươi cũng nên nhanh chóng rời đi thôi.

Thời điểm Kim Tàm Lão Tổ nói ra câu nói này, con mắt cũng không mở ra được.

Hắn thực sự quá mệt, Bản Nguyên cũng đã hao hết, sở dĩ còn kiên trì, chỉ vì không cam tâm thôi.

- Ta nhất định sẽ mang các ngươi kiến thức cái gọi là cơ duyên Tuế Nguyệt Sơn.

Diệp Hạo nói đến đây, toàn thân đã tuôn ra một trận Thời Gian Chi Lực, Thời Gian Chi Lực hóa thành một cái Quang Tráo bảo vệ ba người vững vàng vào trong.

Xoát!

Thân ảnh Diệp Hạo hướng về sơn phong mà leo.

Một hô hấp!

Hai hô hấp!

Ba hô hấp!

Kỳ thật, càng đi lên Diệp Hạo nhận lực cản càng lớn, hắn chỉ có thể căn răng liều mạng lao nhanh về phía trước. Lúc này, lấy Diệp Hạo tốc độ hiện tại, một lượt hô hấp thôi đã có thể vượt qua một Đại Vực.

Bốn hô hấp!

Năm hô hấp!

Sáu hô hấp!

Ánh mắt ba người Kim Tàm Lão Tổ nhìn Diệp Hạo lộ ra vẻ chấn kinh.

Diệp Hạo sao làm được?

Cái này hoàn toàn không đạo lý !

Theo lý thuyết, thời gian Diệp Hạo có thể kiên trì phải ngày càng ít chứ?

Nhưng tại sao hiện tại nhìn không ra Diệp Hạo tiêu hao bao nhiêu.

Trong giống như Diệp Hạo không hề nhận ảnh hưởng gì của Tế Nguyệt Sơn cả.

Bảy hô hấp!

Tám hô hấp!

Chín hô hấp!

Diệp Hạo vẫn như cũ còn đang tiếp tục!

Nhưng trong lòng Diệp Hạo cũng đang rất chấn kinh.

Tu vi Diệp Hạo đã là Tiên Vương Lục chuyển, nếu chỉ xét về Sinh Mệnh Lực của hắn thôi thì đố có Tiên Vương Đỉnh Phong nào có tuổi để so.

Diệp Hạo lại cảm thấy cho dù Tiên Vương Đỉnh Phong thời toàn thịnh cũng không đi đến nơi này, xem chừng cho dù cường giả Đệ Nhất Cảnh cũng đi không được. Bởi vì dù Bán Thần nắm giữ Thời Gian chi thuật cũng không có nhiều Pháp Lực chèo chống.

Muốn vận chuyển Thời Gian Chi Lực cần một lượng lớn Pháp Lực chèo chống.

Mà đi đến tình trạng này, mỗi một giây tiêu hao đều là một con số khủng bố.

Mà Diệp Hạo còn có thể đi đến một bước này cũng nhờ trong người hắn đã mở ra một Tiểu Thế Giới.

Cái thế giới này nắm giữ rất nhiều Thế Giới Bản Nguyên, bất luận một đạo Bản Nguyên nào đều hàm chứa lực lượng kinh khủng.

Nếu không phải nhờ vào luồng Bản Nguyên Chi Lực này, Diệp Hạo đâu thể kiên trì đến hiện tại.

Đi một đoạn thời gian, Diệp Hạo lập tức cảm thấy Thời Gian Chi Lực ảnh hưởng xung quanh biến mất.

Diệp Hạo giật mình.

Hắn cảm thấy có vẻ như đã ra khỏi khu vực Thời Gian Chi Lực bao phủ.

Bốn phía không có bất luận dấu vết ba động của Thời Gian Chi Lực nào.

Mà lúc này, Diệp Hạo thấy được một vũng thanh tuyền.

- Đây là ——?

Diệp Hạo con ngươi co rụt lại.

- Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Lúc này Phong Nhược Cốc đi ra từ bên trong Thời Gian Lĩnh Vực, khi hắn nhìn thấy vùng Tuyền Thủy kia, cuồng hỉ quát.

- Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Kim Tàm đang mê ly bỗng nhiên mở mắt ra.

Mà khi Kim Tàm nhìn thấy Sinh Mệnh Chi Tuyền nơi xa bỗng nhiên vọt tới, nhưng còn không có chạy hai bước đã lảo đảo ngã trên mặt đất, Diệp Hạo đang muốn đến dìu đỡ thì hắn lại hướng phía trước bò qua.

Kim Tàm bò rất nhanh đến Sinh Mệnh Chi Tuyền, đầu hắn đâm vào trong đó, tu một hơi mà uống.

Sinh Mệnh Chi Tuyền.

Danh xưng cấm kỵ.

Diệp Hạo không biết bên trong Đại Uyên Bộ Lạc có bao nhiêu, nhưng Sinh Mệnh Chi Tuyền trước mắt lại vượt qua Diệp Hạo tưởng tượng.

Diệp Hạo cũng ngồi xổm xuống, từng ngụm từng ngụm mà uống, hắn cảm thấy cơ thể mình đang tái sinh trở lại, từng Sinh Mệnh Lực hao tổn đang được cấp tốc hồi phục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận