Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3347: Vạch Mặt

Nhìn thấy Diệp Hạo giãy dụa trong tuyệt vọng, Đế Cơ lãnh đạm nhìn Diệp Hạo.

- Vô dụng, đừng vùng vẫy làm gì, một khi ngươi bị trục xuất, cả đời này ngươi khó có thể nào tìm được được trở về.

Nói xong, Đế Cơ vung tay lên hoàn toàn cắt đứt liên lạc với vùng đất ày.

Mọi người nhìn thấy Đế Cơ, sắc mặt lập tức thay đổi.

Ở trong lòng bọn hắn, Diệp Hạo đã rất kinh diễm, nhưng dù là như vậy vẫn bị Đế Cơ đánh bại.

Không.

Chuyện này không phải đơn giản chỉ là đánh bại.

Mà là vĩnh viễn bị trục xuất.

Sau này cũng không thể trở về được.

- Đế Cơ, thế nào?

Đúng lúc này thanh âm của Cơ Phượng Hoàng truyền ra từ sâu trong thương khung.

- Thông qua cuộc chiến với Diệp Hạo, ta đã cảm ngộ được rất nhiều.

Đế Cơ ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Phượng Hoàng nói.

- Ta có tự tin có thể tiến thêm một bước.

Đám người đều vô cùng ngạc nhiên.

Đế Cơ còn có thể tiến thêm một bước.

Còn có thể cho người khác một chút đường sống được không?

- Chỉ là đáng tiếc . . . .

Ngay sau đó Đế Cơ nhẹ nhàng nói.

- Đáng tiếc cái gì?

Cơ Phượng Hoàng hỏi.

- Nếu Diệp Hạo có thể mạnh hơn một chút thì tốt rồi, kỳ thật ta mong hắn có thể đánh bại ta.

Trên mặt Đế Cơ tràn đầy tiếc nuối.

- Ba loại đại đạo của Diệp Hạo đều đạt đến cực hạn, nói thật trong cùng giai chắc chắn sẽ không tìm được người thứ hai.

Cơ Phượng Hoàng lạnh nhạt nói.

Cơ Phượng Hoàng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Sức chiến đấu của Diệp Hạo đã đạt đến cực hạn.

Nếu không phải là bởi vì Đế Cơ nghĩ ra huyền thuật quá mức kinh diễm, quá mức nghịch thiên, Diệp Hạo cũng không thể nào bị bị nàng trục xuất khỏi đây.

- Ta đi ngộ đạo.

Đế Cơ nói xong câu đó liền xoay người muốn rời đi.

- Ngươi đi đâu vậy?

Đế Cơ vừa dứt lời, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên giữa toàn trường.

Thân thể mềm mại của Đế Cơ run lên.

Nàng quay người nhìn Diệp Hạo, ánh mắt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi.

- Ngươi . . . Ngươi sao có thể trở về được?

- Đế Cơ, không phải ngươi mong chờ ta đánh bại ngươi sao?

Diệp Hạo nói xong câu đó, dưới lòng bàn tay liền xuất hiện một lư đồng.

Từ lư đồng phun ra ngàn vạn hào quang, khiến bầu trời cũng phải run rẩy.

Tựa hồ thứ bên trong lò đã chạm tới cấm kỵ.

Sắc mặt Cơ Phượng Hoàn lập tức thay đổi.

Vừa rồi nàng nói Diệp Hạo đã đạt đến cực hạn trong cùng giai, nhưng bây giờ Diệp Hạo lại phá vỡ cái cực hạn này.

Phải biết cực hạn này căn bản không thể nào phá vỡ được.

Cơ Phượng Hoàng tu hành bao nhiêu năm vẫn không thể làm được chuyện này, làm sao Diệp Hạo có thể làm được chứ?

Ánh mắt Đế Cơ sáng rực.

- Diệp Hạo, ta rất mong chờ.

- Đế Cơ, mặc kệ ngươi ép ta quyết chiến với ngươi nhằm mục đích gì, nhưng ngươi lấy Lam Tức ra để uy hiếp ta, chuyện này hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Nói xong, Diệp Hạo mang theo Thiên Địa Lư Đồng đập tới Đế Cơ.

Ánh sáng vô cùng vô tận ầm vang nổ tung, càn khôn cũng bể nát.

Đế Cơ dù vận dụng một thân tạo hoá nhưng vẫn bị đánh lui.

Một bước!

Hai bước!

Ba bước!

Khi Đế Cơ lui về sau mười mấy bước mới khó khăn ngừng lại được.

- Đến đi.

Ánh mắt Cơ Phượng Hoàng đều là vẻ hưng phấn.

Chỉ như vậy mới có thể kích thích được tiêm lực của nàng, mới có thể khiến nàng tiến thêm một bước.

Một lần!

Hai lần!

Ba lần!

Mỗi lần Đế Cơ xuất thủ đều bị Diệp Hạo bức lui.

Sau ba chiêu, toàn thân nàng đều nhuộm đầy máu.

- Diệp Hạo, ta thua.

Đế Cơ không tiếp tục xuất thủ mà thản nhiên thừa nhận.

Mục đích thông qua Diệp Hạo để tôi luyện bản thân của Đế Cơ đã đạt được, nếu cứ tiếp tục chiến đấu, bản nguyên của nàng sẽ bị tổn thương.

- Thua?

Khoé miệng Diệp Hạo nhếch lên một nụ cười lạnh.

Oanh!

Diệp Hạo mang theo Thiên Địa Lư Đồng lần nữa đánh tới Đế Cơ.

Trong lúc vội vàng Đế Cơ lấy ra ra ngăn cản, kết quả cánh tay nàng bị bẻ gãy, lồng ngực cũng bị đập lõm vào.

Máu tươi bắn tung tóe.

Tu sĩ toàn trường đều ngẩn ra.

Sao Diệp Hạo lại dám?

Phải biết nơi này là địa bàn của Cơ Phượng Hoàng đấy.

Diệp Hạo làm sao dám tổn thương đến Đế Cơ chứ?

- Diệp Hạo, ngươi dám.

Trên trời cao Cơ Phượng Hoàng giận tím mặt.

Một đòn này của Diệp Hoạ đã làm tổn thương đến bản nguyên của Đế Cơ.

Phải biết Đế Cơ đến một bước này, nếu bị thương bản nguyên sẽ rất khó khôi phục lại được.

- Dám?

Khoé miệng Diệp Hạo nhếch lên một nụ cười lạnh nói.

- Cơ Phượng Hoàng, ngươi có bản lãnh thì xuống đây đánh một trận.

Lam Tức và các tu sĩ Mang Chủng vực bí mật xem cuộc chiến đều ngẩn ra.

Sao Diệp Hạo lại dám khiêu khích Cơ Phượng Hoàng?

- Diệp Hạo, ngươi thật sự cho rằng ta không dám ra tay với ngươi?

Khi Cơ Phượng Hoàng nói câu này, uy áp mênh mông phô thiên cái địa ập tới Diệp Hạo.

Mắt thấy đợt uy áp khia chuẩn bị đánh tới trên người Diệp Hoạ, một thân ảnh lập tức xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Ngay khi thân ảnh này xuất hiện, toàn bộ trật tự trong thiên địa đều cứng lại, một cỗ sát ý đáng sợ khiến cho cả toàn bộ tu sĩ Phượng Hoàng tông đều phải run rẩy.

- Nghịch Thương Thiên.

Cơ Phượng Hoàng nhìn thân ảnh kia thản nhiên nói.

- Cơ Phượng Hoàng, ngươi không tuân thủ ước định giữa chúng ta.

Trong mắt Nghịch Thương Thiên tràn đầy vẻ băng lãnh.

- Không tuân thủ ước định thì đã thế nào?

Cơ Phượng Hoàng thản nhiên nói.

Ánh mắt Nghịch Thương Thiên trở nên sắc bén.

- Cơ Phượng Hoàng, ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách?

Đối với Nghịch Thương Thiên mà nói Diệp Hạo là hi vọng của thiên hà Chủng Thiên, hắn tuyệt đối không cho phép Diệp Hạo xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, cho dù phải đồng quy vu tận cũng sẽ không tiếc.

- Nghịch Thương Thiên, nếu ngươi còn sống có lẽ ta sẽ sợ ngươi ba phần, nhưng bây giờ ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm đến ngươi sao?

Cơ Phượng Hoàng cười lớn nói.

- Cơ Phượng Hoàng, ban đầu ta vốn không muốn chạm vào thiên hà Hồn Thiên, nhưng nếu ngươi đã không quan tâm đến ước định, vậy ta sẽ dẫn cường giả thiên hà Chủng Thiên tới.

Nghịch Thương Thiên vừa dứt lời, một khe nứt không gian thật lớn bỗng xuất hiện giữa không trung.

Từng thân ảnh tràn ngập khí tức cường hãn như ẩn như hiện.

Nhất là năm thân ảnh đứng đầu, khí tức trên người bọn họ có thể trấn áp cả thương khung.

- Nghịch Thương Thiên, ngươi cảm thấy ngươi gọi năm Chúa Tể thiên hà Chủng Thiên tới đây thì có thể thay đổi được kết quả gì?

Cơ Phượng Hoàng vừa dứt lời, Khương Sùng Minh cùng với chín bóng người xuất hiện ở bên cạnh nàng.

Mười một Chúa Tể đứng sừng sững ở giữa bầu trời, ngay cả đại đạo nơi này cũng đang gào thét.

Sắc mặt Nghịch Thương Thiên trở nên khó coi.

Hắn không ngờ rằng chín Chúa Tể khác của thiên hà Hồn Thiên lại cam tâm tình nguyện nghe theo lệnh của Cơ Phượng Hoàng.

Như vậy thì còn đánh gì nữa?

Chưa nói đến việc bây giờ Nghịch Thương Thiên không phải đang trong trạng thái toàn thnhj, dù hắn ở trạng thái toàn thịnh thì đã thế nào?

Sắc mặt Diệp Hạo tơr nên hết sức ngưng trọng.

Hắn không biết vì sao Cơ Phượng Hoàng lại đột nhiên muốn vạch mặt, nhưng hắn biết rõ lần này hắn đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm.

- Ngươi trở về làm gì chứ?

Đế Cơ phúc tạp nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi . . . .

Diệp Hạo khẽ giật mình.

Chẳng lẽ Đế Cơ cố ý trục xuất hắn la vì muốn hắn rời xa trận chiến lần này?

- Chờ mọi chuyện kết thúc, ta sẽ mang ngươi về, đáng tiếc rằng ngươi lại từ bỏ cơ hội này.

Đế Cơ thở dài nói.

- Bây giờ ta cũng không thể làm gì được nữa.

- Vì sao lại giúp ta?

Diệp Hạo không hiểu hỏi.

- Thứ nhất, Thược Dược vẫn luôn cần khẩn ta; thứ hai, ta cảm thấy ngươi là một đối thủ không tệ.

Đế Cơ giải thích nói.

- Có thể nói cho ta biết vì sao Cơ Phượng Hoàng lại đột nhiên muốn ra tay với ta không?

Diệp Hạo hỏi nghi vấn trong lòng.

- Đến bây giờ mà ngươi còn cảm thấy sư tôn ta muốn nhằm vào ngươi sao?

Đế Cơ thản nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận