Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3340: Khu Trục

Hạo Thần tử là ai?

Thiếu các chủ Đan các!

Theo một ý nghĩa nào đó, hắn đại diện cho cả Đan các!

Nhưng bây giờ Hạo Thần Tử lại quỳ gối dưới Ám tộc.

- Không sai, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Hứa Thiên Đao hài lòng gật gật đầu nói.

- Hạo Thần Tử, lấy tư chất và thân phận của ngươi, ngươi sẽ có được địa vị rất cao ở Ám tộc, tương lai thậm chí còn có thể trở thành người đứng đầu Ám tộc.

Hạo Thần tử kích động dập đầu xuống trước mặt Hứa Thiên Đao.

- Tạ, đa tạ, đa tạ.

- Còn có ai đầu hàng nữa không? Nếu không còn, đợi chút nữa đừng trách ta đại khai sát giới!

Thanh âm lạnh như băng của Hứa Thiên Đao phá vỡ trời cao.

Tôn Đại Dược trong đám người cắn răng, cuối cùng vẫn quỳ xuống.

- Ta đầu hàng.

- Tôn Đại Dược, ngươi đứng lên cho ta.

Trọng Bắc Dược hét ầm về phía Tôn Đại Dược.

Tôn Đai Dược là Thiếu cốc chủ Dược Vương cốc.

Nhưng bây giờ lại đi đầu hàng địch.

- Nếu Dược Vương cốc đã không coi trọng ta, vậy ta còn ở lại Dược Vương cốc làm gì nữa?

Tôn Đại Dược lạnh lùng nhìn Trọng Bắc Dược nói.

Trọng Bắc Dược còn đang định nói lại bị Diệp Hạo cắt ngang.

- Tôn Đại Dược, ngươi cũng phải biết đến tình trạng này của ngươi, phản bội sẽ mang ý nghĩ gì.

- Ngươi muốn nói cái gì?

Tôn Đại Dược hừ lạnh một tiếng nói.

- Từ khi đạo tâm ngươi không còn hoàn chỉnh, về sau cả đời này ngươi rất khó có thể tiến thêm một bước nữa.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Mặt khác, trên người ngươi sẽ bị đánh dấu phản đồ, đời này ngươi đừng nghĩ đến việc rửa sạch.

- Đạo tâm của ta đã bị ngươi phá, ngươi cảm thấy ta còn quan tâm đến việc tăng lên hay không sao?

Tôn Đại Dược ha ha cười nói.

- Còn nữa, nếu ngươi chết, đạo tâm của ta có khi còn có thể khôi phục lại thì sao?

- Tôn Đại Dược, ngươi biết vì sao đến lúc này rồi mà ta vẫn bình thản ung dung không?

Diệp Hạo hài hước hỏi.

Sắc mặt Tôn Đại Dược lập tức thay đổi.

Hắn nghĩ ngay đến một chuyện.

Trọng Bắc Dược đã từng nói phía sau Diệp Hạo có một cường giả Kim Thế cảnh.

Chẳng lẽ vị kia có tu vi Kim Thế cảnh đỉnh phong sao?

Không thể nào!

Kim Thế cảnh đỉnh phong không nên xuất hiện ở Đệ Bát vực mới phải.

Vừa mới nghĩ xong, một bóng người đã xuất hiện ở bên cạnh Diệp Hạo.

Thân ảnh này tràn ngập khí tức khiến chúng sinh cũng phải sợ hãi, giờ khắc này vô luận là Hứa Thiên Đao ở xa xôi hay Độc Giác Không Minh thú, trên mặt của bọn hắn đều lộ ra thần sắc ngưng trọng.

- Kim Thế cảnh hậu kỳ.

Hứa Thiên Đao nhìn thân ảnh kia nói.

Hứa Thiên Đao có thể cảm nhận được độ cường hãn của thân ảnh kia, vị kia ở Kim thế cảnh hậu kỳ chắc chắn thuộc hàng đứng đầu.

Thực tế cũng chính là như vậy.

Phải biết chiến khôi này được Diệp Hạo ngưng tụ lúc ở thiên hà Hồn Thiên, bởi vậy tu vi của chiến khôi này có cả hai loại đại đạo của Diệp Hạo.

Bình thường chiến khôi này ở Kim Thế cảnh hậu kỳ sẽ không quá mạnh, nhưng bởi vì có hai loại đại đạo bổ sung nên chiên khôi đã tiêp cận đến vô địch.

- Ngươi chắc rằng mình muốn nhúng tay vào chuyện này?

Hắn nhìn thân ảnh kia lạnh lùng mở miệng.

Diệp Hạo nhìn chiên skhooi một cái.

Chiến khôi lập túc hiểu ý của Diệp Hạo.

Ngay lập tức, hắn xuất thủ.

Oanh!

Ánh mắt kinh khủng hoá thành lực lượng huỷ diệt thiên địa hạ xuống trên người thân ảnh kia.

Đây là một ánh mắt thế nào?

Nóng hơn cả mặt trời, óng ánh hơn cả vì sao, sâu thẳm hơn cả ngân hà.

Thân ảnh kia lảo đảo lui lại về sau.

Hắn cảm thấy toàn thân mình đêu bị đốt cháy.

Trên thực tế đúng thật là như vậy.

Hắn nghi ngờ nhìn chiến khôi nói.

- Ngươi là ai?

- Ngươi không có tư cách để biết.

Chiến khôi vừa dứt lời liền luân động nắm đấm đập về phía hắn.

Vô Thượng quyền!

Vũ trụ hỗn loạn.

Thiên hà chập chờn.

Một quyền này quá bá đạo, quá kinh khủng, quá đáng sợ.

Nửa người của thân ảnh kia lập tức sụp đổ.

- Đệ nhị.

Từ phía chân trời xa xôi, Hứa Thiên Đao thấy một màn như vậy, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Đệ nhị chính là nhân vật số hai của Ám tộc.

Nhưng bây giờ lại bại chỉ trong vòng hai chiêu.

Khi đánh nát nửa bên thân thể của Đệ nhị, ánh mắt của chiến khôi lại rơi vào trên người Độc Giác Không Minh thú.

Độc Giác Không Minh thú biến sắc lập tức ẩn giấu thân hình của mình đi.

Thế nhưng ngay sau đó hắn khiếp sợ phát hiện thời gian chi lực kéo hắn từ tầng tầng không gian ra.

Phốc!

Độc Giác Không Minh thú há miệng phun một ngụm máu tươi kim sắc.

Độc Giác Không Minh thú quả thật đã đạt đến Kim Thế cảnh hậu kỳ, nhưng cũng không có nghĩa rằng ở cảnh giới này hắn rất mạnh.

Hắn mạnh nhất là không gian chi thâutj.

Thế nhưng thời gian chi thuật lại có thể khắc chế hắn.

Đây cũng là lý do vì sao Độc Giác Không Minh thú mới dính một đòn của chiến khôi liền trọng thương.

Sau khi đả thương nặng Độc Giác Không Minh thú, ánh mắt chiến khôi lại tiếp tục rơi vào trên người Hứa Thiên Đao.

Lông tơ toàn thân Hứa Thiên Đao đều dựng đứng lên.

Hắn vọt lẹ về phía sau.

Thế nhưng Vô Thượng mâu lại xuyên qua thời không hạ xuống trên người hắn.

Thân thể Hứa Thiên Đao bắt đầu cháy hừng hực.

Hắn kêu rên.

Thấy một màn như vậy, tay chân Hạo Thần Tử và Tôn Đại Dược đều lạnh buốt.

Làm sao có thể?

Sao Ám tộc có thể thất bại được?

Nhưng nhìn một màn trước mắt, ai cũng có thể nhìn ra lần này Ám tộc coi như xong.

Khi Hứa Thiên Đao sắp hoá thành tro bụi, bỗng một đôi mắt lớn xuất hiện giữa bầu trời.

Đôi mắt này phảng phất như vì sao.

Khi hắn nhìn về phía Hứa Thiên Đao, ngọn lửa quanh người Hứa Thiên Đao lập tức được dập tắt.

- Tạ tộc trưởng.

Hứa Thiên Đao quay người nhìn đôi mắt cảm ơn.

Lúc này thần sắc đám người Sùng Sơn lại trở nên ngưng trọng hết sức.

Con mắt kia phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, nhìn rõ tất cả mọi thứ tron thế gian, loại cảm giác này khiến bọn hắn phải rùng mình.

- Diệp Hạo, không ngờ bên cạnh ngươi còn có hộ đạo giả mạnh mẽ như vậy, nhưng hôm nay ngươi cũng chỉ có thể đi đến đây mà thôi.

Đôi mắt kia tản ra chấn động như gợn sóng.

- Ta tin ngươi biết rõ thân phận của ta là gì.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Bởi vậy cho dù ngươi đã đi rất xa trong cảnh giới đỉnh phong, ngươi cũng không dám ra tay với ta.

- Ta quả thật sẽ không ra tay với ngưi, nhưng ta có thể giết sạch sẽ từ trên xuống dưới Đan các.

- Đáng tiếc rằng ngươi làm không được.

Diệp Hạo chắm hai tay sau lưng lãnh đạm nói.

- Có đúng không?

Sau một khắc, phía trên Đan các trở nên tối tăm, đám người khiếp sợ phát hiện sáu giác quan của mình đều bị tước đoạt.

Bọn họ miệng không thể nói, mũi không thể ngửi, mắt không thể thấy, thân không thể động.

- Đêm vĩnh hằng.

Khi thanh âm này vang lên, đám ngừoi cảm giác mình bị ném vào trong bóng tối vĩnh hằng.

Bọn họ bị trục xuất.

Vĩnh viễn cũng không thể trở lại nữa.

- Không!

- Không muốn!

- Ta không muốn chết!

- Mau cứu ta được không?

Trong nội tâm bọn họ đang gầm thét.

Lúc này bọn họ chỉ có thể gào thét trong nội tâm.

Đúng lúc này một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên trong lòng bọn hắn.

- Trở về.

Ngay lập tức, bọn họ cảm thấy linh hồn của mình đã về lại cơ thể, tiếp đó bạn họ phát hiện bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ sáng sủa trở lại, sáu giác quan cũng khôi phục lại bình thường.

Giữa không trung, một nam tử phong thần như ngọc, tay cầm ba thước thanh phong, bình tĩnh nhìn đôi mắt ở phía chân trời xa xôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận