Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3360: Ta Là Nhân Hoàng (Đại Kết Cục)

Lúc Thanh Dao bên này kiên định đi về phía bỉ ngạn, Diệp Hạo bên kia cũng kiên định đi về phía trước.
Khác biệt là đại đạo mà Diệp Hạo chọn quá mạnh, trên con đường Diệp Hạo đi đầy bụi gai, máu me khắp nơi.
Nhưng hắn không có đường lui.
Hắn chỉ có thể cố gắng từng bước đi về phía trước.
Ầm!
Khi tu sĩ thiên hà Hồn Thiên và thiên hà Chủng Thiên giết tới nơi sâu thẳm của Địa Phủ, một chiếc cối xay đột nhiên xuất hiện ở dưới chân bọn họ.
Hư ảnh chiếc cối xay kia tràn ngập toàn bộ Địa Phủ.
Trên mặt Cơ Phượng Hoàng tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Sắc mặt Nghịch Thương thiên cũng bất an.
Bọn hắn nhận ra mình bị nhốt lại.
- Đây là thứ gì?
Cơ Phượng Hoàng trầm mặt hỏi.
- Ma Thế Bàn.
Người sáng lập Địa Phủ cười lạnh nói.
- Chư vị thiên hà Cửu Thiên, thành bại đều dựa vào một chiêu lần này.
Nói xong, hắn truyền pháp lực ngập trời của mình vào Ma Thế bàn kia.
Sau khi hắn mở đầu, các Chúa Tể Địa Phủ và Luân Hồi cùng với hơn trăm tỷ tu sĩ đều vận chuyển pháp lực vào Ma Thế bàn.
- Chư vị còn lo lắng cái gì?
Người sáng lập Luân Hồi cao giọng nói.
Các Chúa Tể khác liếc nhìn nhau một cái rồi vẫn quyết định lựa chọn tin tưởng Địa Phủ.
Bây giờ thiên hà Hồn Thiên và thiên hà Chủng Thiên đã chiếm ưu thế, mặc dù trong lòng bọn hắn nghi ngờ Địa Phủ và Luân Hồi có bẫy, nhưng giờ khắc này bọn hắn cũng không còn lựa chọn khác.
Khi các đại tộc thiên hà Cửu Thiên cũng bắt đầu vận chuyển pháp lực, Ma Thế bàn chậm rãi chuyển động.
Khi Ma Thế bàn xoay tròn, lượng lớn tu sĩ thiên hà Hồn Thiên và thiên hà Chủng Thiên rơi xuống, bọn họ bị Ma Thế bàn ép hoá thành tạo hoá chi lực trở về thiên địa.
Đám người Cơ Phượng Hoàng liều mạng ngăn cản.
Bọn họ muốn thoát khỏi lồng giam đáng sợ này.
Nhưng vẫn không thể làm gì được.
- Làm sao bây giờ?
Nghịch Thương Thiên bất an hỏi.
- Chúng ta đã rơi vào bẫy.
Sắc mặt Cơ Phượng Hoàng trở nên khó coi.
Nàng không ngờ rằng mình lại có thể rơi vào bẫy của thiên hà Cửu Thiên.
- Ở đây càng lâu, chúng ta càng khó thoát được.
Nghịch Thương Thiên trầm giọng nói.
- Chúng ta có cần đồng quy vu tận với bọn họ không?
- Đồng quy vu tận?
Cơ Phượng Hoàng lắc đầu nói.
- Đến lúc đó trong thế gian này sẽ không còn nơi nào để sống nữa.
- Nhưng chẳng lẽ phải chờ chết sao?
Nghịch Thương Thiên trầm giọng nói.
Cơ Phượng Hoàng trầm mặc lại.
- Phượng Hoàng, ngươi hấp thụ ta đi.
Lúc này âm thanh của Khương Sùng Minh vang lên giữa toàn trường.
- Sùng Minh!
Cơ Phượng Hoàng không khỏi biến sắc.
- Sau khi ngươi hấp thụ ta, có lẽ ngươi sẽ đạt tới Chúa Tể cảnh chí cao.
Khương Sùng Minh trầm giọng nói.
- Đến lúc đó có lẽ ngươi sẽ đánh nát được Ma Thế bàn này.
- Không được.
Cơ Phượng Hoàng cự tuyệt.
Lúc này thân thể Khương Sùng Minh bắt đầu cháy rừng rực.
- Không thể.
Cơ Phượng Hoàng biến sắc nói.
Rất nhanh Khương Sùng Minh hoá thành một chùm ánh sáng chói mắt nhập vào cơ thể Cơ Phượng Hoàng.
Cùng lúc đó, khí tức của Cơ Phượng Hoàng lại điên cuồng tăng vọt.
- Không tốt.
- Thừa dịp Cơ Phượng Hoàng đang đột phá, mọi người toàn lực khởi động Ma Thế bàn.
Người sáng lập Địa Phủ biến sắc nói.
Khi mọi người điên cuồng truyền pháp lực vào, Ma Thế bàn vận chuyển ngày một nhanh.
Mỗi một giây một phút trôi qua đều có trăm vạn tu sĩ bị cối xay nghiền nát.
- Thanh Dao, ngươi nhanh lên.
Long Thủ cười khổ nói.
- Có lẽ ta không kiên trì được bao lâu nữa đâu.
- Ngươi có thể kiên trì, Long Thủ, ta tin tưởng ngươi.
Âm thanh của Thanh Dao từ một nơi xa xôi truyền tới.
Long Thủ cười khổ lên tiếng.
- Nghịch Thiên nhất mạch tiến tới bảo vệ Long Thủ, tuyệt đối phải bảo đảm Long Thủ an toàn, biết chưa?
Nghịch Thương Thiên ra lệnh cho Nghịch Thiên nhất mạch.
Rất nhanh, lượng lớn tu sĩ thuộc Nghịch Thiên nhất mạch xuất hiện bảo vệ Long Thủ.
Dù từng người Nghịch Thiên nhất mạch bị thôn phệ, lông mày của bọn họ cũng không nhăn lấy một chút.
- Cơ Phượng Hoàng sắp đột phá.
Khi người sáng lập Địa Phủ thấy vậy liền nhìn về phía người sáng lập Luân Hồi.
- Đến lúc này rồi mà ngươi còn che giấu làm gì?
Người sáng lập Luân Hồi do dự một chút rồi mới nói.
- Ngươi có biết thứ này là át chủ bài mà Luân Hồi nhất mạch chúng ta phải tốn rất nhiều năm mới hoàn thành không?
- Nếu Cơ Phượng Hoàng trở thành Chúa Tể chí cao, chúng ta đều phải chết.
Người sáng lập Địa Phủ trầm giọng nói.
Ánh mắt người sáng lập Luân Hồi giằng co một hồi, cuối cùng mới lấy ra một tấm đạo đồ.
Khi tấm đạo đồ bị hắn ném ra giữa không trung, tấm đạo đồ kia phình to ra, chỉ trong nháy mắt đã không biết trở nên khổng lồ hơn bao nhiêu lần.
Tấm đạo đồ âm dương bắt đầu xoay tròn, trùng trùng điệp khí tức luân hồi tràn ngập ra.
- Luân Hồi.
Người sáng lập Luân Hồi hô to một tiếng.
Lập tức, hắn là người đầu tiên xông vào tấm đạo đồ.
Khi thấy vậy, Chúa Tể Luân Hồi cùng với tu sĩ Luân Hồi nhất mạch cũng không hẹn mà cùng vọt vào đạo đồ.
Khi thân thể bọn hắn bị đạo đồ bao phủ, Luân Hồi chi lực hoá thành lực lượng hủy diệt kinh khủng ập tới người Cơ Phượng Hoàng.
Cơ Phượng Hoàng dù chống lại Luân Hồi chi lực, nhưng thân thể nàng vẫn từ từ tiến gần tới Luân Hồi đạo đồ.
Nghịch Thương Thiên khi nhìn thấy cảnh này, liền nhìn qua người sáng lập Địa Phủ.
- Thiên hà Chủng Thiên chúng ta rút lui khỏi chiến trường.
Người sáng lập Địa Phủ cười lạnh nói.
- Rút lui? Lúc này ngươi nói lời đó có phải hơi muộn rồi hay không?
- Nếu ngươi không để thiên hà Chủng Thiên chúng ta rời khỏi, ta sẽ dẫn nguyền rủa vào thiên hà các ngươi.
Nghịch Thương Thiên trầm giọng nói.
- Tùy ngươi.
Người sáng lập Địa Phủ cười lạnh nói.
Người sáng lập Địa Phủ rất khinh thường hành vi này của Nghịch Thương Thiên, trước đó đã hứa sẽ không lấy chuyện nguyền rủa ra để nói, kết quả Nghịch Thương Thiên lại lấy ra lần nữa.
Vậy không cần nghĩ nữ.
Cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Nghịch Thương Thiên nhìn từng nhóm lớn tu sĩ thiên hà Chủng Thiên chết đi, hắn chỉ thẳng vào mặt người sáng lập Địa Phủ cao giọng nói.
- Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi có để chúng ta rời khỏi không?
Người sáng lập Địa Phủ không thèm nói gì.
Lúc này Nghịch Thương Thiên đã bị ép tới đường cùng, hắn do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định dẫn nguyền rủa tới.
Khi nguyền rủa chi lực lấy Nghịch Thương Thiên làm trung gian truyền tới nơ này, trong mắt người sáng lập Địa Phủ bắn ra sát cơ sắc bén.
- Chư vị, Ma Thế bàn có thể phá hủy tất cả, cho dù là nguyền rủa cũng không ngoại lệ, chư vị không cần tiếp tục che giấu, một khi nguyền rủa tràn ra, không chỉ mỗi Địa Phủ chúng ta xong đời, mà toàn bộ thiên hà Cửu Thiên cũng không tránh thoát khỏi kết cục đó.
Người sáng lập Địa Phủ đảo mắt nhìn toàn trường một cái, cao giọng nói.
Chúa tể thiên hà Cửu Thiên và các cao thủ cũng nhận ra được điểm này.
Bởi vậy mọi người liều mạng vận chuyển tu vi của bản thân.
Nghịch Thương Thiên ngạc nhiên.
Hắn nhìn thấy cái gì?
Nguyền rủa chi lực bị trói buộc trong Địa Phủ, không hề bị rò rỉ ra chút nào.
- Làm sao có thể?
Nghịch Thương Thiên hoảng hốt.
Lúc này hắn và nguyền rủa đã hoàn thành một, hắn biết rõ nguyền rủa chi lực mạnh mẽ đến cỡ nào, nhưng lúc này nguyền rủa lại bị giam cầm.
Nghịch Thương Thiên có chút tuyệt vọng, trong lòng cũng không cam lòng.
Nguyền rủa chi lực không thể lập tung thiên hà Cửu Thiên, vậy có nghĩ là thiên hà Chủng Thiên cũng không còn đường lui.
Làm sao bây giờ?
Lúc này trong lòng Nghịch Thương Thiên loạn cào cào.
- Ngay trong nháy mắt ta đặt chân tới thiên hà Cửu Thiên đã bắt được người đã mất.
Đúng lúc này thanh âm của Thanh Dao vang lên trong tay Nghịch Thương Thiên.
- Ta đã nhìn thấy tương lai.
Nghịch Thương Thiên giật mình.
- Ngươi thấy tương lai?
- Ta nhìn thấy rất nhiều kết cục.
Thanh Dao khẽ thở dài nói.
- Nhưng dù là kết cục kỳ, thiên hà Chủng Thiên của chúng ta đều không hề tồn tại.
Sắc mặt Nghịch Thương Thiên trắng bệnh.
Thiên hà Chủng Thiên biến mất.
- Thiên hà Cửu Thiên không thể ngăn cản được nguyển rủa chi lực, nguyền rủa chi lực bị rò rỉ ra ngoài.
- Nói như vậy, thiên hà Cửu Thiên cũng xong đời.
Trong lòng Nghịch Thương Thiên cũng lấy lại được cân bằng.
- Ta không biết.
Thanh Dao trầm ngâm nói.
- Vậy ngươi thì sao?
Nghịch Thương Thiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
- Ta có con đường mình cần phải đi.
Thanh Dao lưu luyến nhìn thiên hà Chủng Thiên.
- Thanh Dao, ngươi định làm gì?
Nghịch Thương Thiên hoảng sợ hỏi.
Thanh Dao không nói thêm gì nữa mà nhìn về phía một con đường ở phía xa xa.
Con đường này tràn ngập bụi gai, một thân ảnh đang tiến lên từng bước.
Máu tươi rơi từng giọt, thế nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, đạo đồ trên không trung Địa Phủ độ nhiên nứt vỡ, tiếp đó một thân ảnh toàn thân tràn ngập máu tươi xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ đó là ai, toàn bộ tu sĩ thiên hà Cửu Thiên đều bị hù doạ.
Cơ Phượng Hoàng.
Làm sao có thể?
Phải biết Luân Hồi nhất mạch mượn nhờ lực lượng Luân Hồi đạo đồ cũng không thể trấn áp được Cơ Phượng Hoàng.
Cơ Phượng Hoàng quả thực mạnh đến mức vô biên.
Phốc!
Đúng lúc này Cơ Phượng Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nàng nhanh chóng trở nên trắng bệch.
- Sư tôn.
Đế Cơ tiến lên ân cần nói.
Cơ Phượng Hoàng vung tay lên cưỡng ép tạo ra một không gian.
- Đế Cơ, vĩnh biệt.
Cơ Phượng Hoàng đưa Đế Cơ vào không gian kia rồi nói khẽ.
Ánh mắt Đế Cơ tràn ngập chấn kinh.
- Không thể.
Nhưng lập tức, không gian kia đã đóng chặt lại.
Cơ Phượng Hoàng liếc mắt nhìn toàn trường một vòng rồi nói.
- Nội tình Luân Hồi nhất mạch sâu không lường được, dù ta đã trở thành Chúa Tể chí cao, nhưng vẫn bị trọng thương đến bản nguyên. Ta biết trong tình huống này ta không thể nào sống sót được, nhưng thiên hà Cửu Thiên các ngươi cũng đừng nghĩ thoát khỏi.
Cơ Phượng Hoàng nói xong, từ trên người nàng bỗng tản ra khí tức ngập trời.
Cỗ khí tức này khiến các đại tộc cũng phải hoảng sợ.
- Tự bạo.
- Cơ Phượng Hoàng muốn tự bạo.
- Chúa Tể chí cao sắp tự bạo.
Các đại tộc quanh đây liều mạng bỏ chạy ra xa.
Nhưng Cơ Phượng Hoàng tự bạo, bọn hắn làm sao có thể tránh thoát được.
Oanh!
Một vụ nổ lớn kinh thiên động địa càn quét toàn bộ Địa Phủ, trong lúc nhất thời không biết bao nhiêu tướng sĩ, bao nhiêu tộc đã bị vùi dập.
Đợi đến khi bụi bặm tan đi, toàn bộ Địa Phủ đã trở thành nơi phế tích.
Mà lúc này, từ giữa phế tích, một thân ảnh khô héo bò ra.
Thân ảnh này chính là người sáng lập Địa PHủ.
Hắn nhìn xung quanh một vòng.
Nhìn thấy bình địa, hắn cười phá lên.
- Về sau toàn bộ thiên hà Cửu Thiên đều là của Địa Phủ nhất mạch.
Chỉ là hắn còn chưa cười xong, từ trong phế tích lại có thêm một thân ảnh bò lên.
Chính là người sáng lập ra Luân Hồi nhất mạch.
- Ngươi không chết.
Người sáng lập Địa Phủ khẽ giật mình nói.
- Bất ngờ sao?
Ngươi sáng lập Luân Hồi nhất mạch thản nhiên cười nói.
- Lão già nhà ngươi, thủ đoạn bảo mệnh từ trước đều giờ vẫn nhiều như vậy, ngươi không chết cũng là chuyện bình thường.
Người sáng lập Địa Phủ cảm khái nói.
- Vì sao khi Cơ Phượng Hoàng tự bạo lại bao phủ toàn bộ Địa Phủ, ngay cả tu sĩ ba đại thiên hà cũng chôn vùi bên trong?
Người sáng lập Luân Hồi nhìn đối phương hỏi.
- Nguyên nhân rất đơn giản.
Người sáng lập Địa Phủ thản nhiên nói.
- Ngươi có thể coi Ma Thế bàn là một quả bom, mà pháp lực của đám người kai chính là thuốc nổ, toàn bộ thiên hà Cửu Thiên truyền vào nhiều pháp lực như vậy, lại thêm một kích của Cơ Phượng Hoàng, ngươi nói ai có thể chạy được chứ?
- Ngươi thật ác độc.
Người sáng lập Luân Hồi cảm khái nói.
- Nhiều năm này chúng ta tạo ra đạo đồ cũng chỉ là vì giết ngươi, mà ngươi lại muốn quét ngang toàn bộ thế gian.
- Kế hoạch Địa Phủ xây dựng nhiều năm, vì cái gì? Chính là vì xưng bá thế giới này.
Người sáng lập Địa Phủ vừa nói đến đây lại cảm thấy trái tim đập nhanh.
Hắn nhìn về phía xa xa.
Hai con mắt hắn phá vỡ từng tầng không gian rồi đặt trên thân ảnh người đầy máu tươi.
- Có người đang độ kiếp.
- Hắn đã đến biên giới của bỉ ngạn.
Người sáng lập Luân Hồi cũng nhìn sang.
- Diệp Hạo, không ngờ lại là Diệp Hạo.
Người sáng lập Địa Phủ kinh ngạc nói.
- Không phải tiểu tử này đã chết rồi sao?
- Ngờ ngờ hắn lại có thể che mắt lừa gạt tất cả chúng ta.
Người sáng lập Luân Hồi và Địa Phủ xé rách không gian mạnh mẽ xuất hiện ở điểm khởi đầu đại đạo.
Người sáng lập Địa Phủ nhìn thoáng qua trầm giọng nói.
- Đáng tiếc rằng con đường phía trước đã đứt.
Người sáng lập Luân Hồi ha hả cười.
- Diệp Hạo, đáng lẽ ra trong ba ngàn đại đạo này, ngươi không nên lựa chọn đại đạo mạnh nhất, bây giờ con đường phía trước của ngươi đã đứt, hoàn toàn không có cơ hội quay đầu lại.
- Ta nên cảm thấy tiếc nuối hay thấy may mắn đây?
Người sáng lập Địa Phủ nhìn theo con đường của Diệp Hạo nói.
- Ngươi kinh tài tuyệt diễm, đáng tiếc rằng ngươi lại chọn sai đường.
Diệp Hạo nhìn bỉ ngạn gần trong gang tấc, ánh mắt hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn biết một bước này mình không thể qua.
Chỉ cần đi về phía trước một bước, hắn sẽ rơi vào bóng đêm.
Làm sao bây giờ?
Trầm ngâm một phen, Diệp Hạo vẫn cắn răng đi về phía trước.
Ngay lúc thân thể hắn chuẩn bị chìm xuống, một thân ảnh mảnh mai xuất hiện ở dưới chân hắn.
Diệp Hạo đạp trên thân ảnh này, thuận lợi đặt chân đến bỉ ngạn.
Nhưng thân ảnh kia lại rơi xuống phía dưới.
- Thanh Dao.
Diệp Hạo hoảng sợ nói.
- Diệp Hạo, ân tình mà Nghịch Thiên nhất mạch thiếu ngươi, ta trả.
Thanh Dao nói xong, cơ thể nàng nhanh chóng rơi xuống dưới.
Diệp Hạo còn chưa kịp nói gì đã cảm nhận được toàn bộ cơ thể đều bắt đầu lột xát.
Sinh mệnh hắn bắt đầu nhảy vọt.
Đây là một loại tăng lên đáng sợ.
Khi nhìn thấy cảnh này, người sáng lập Địa Phủ và người sáng lập Luân Hồi đều bị hù doạ.
- Không ngờ Thanh Dao lại hi sinh cơ hội trở thành Chúa Tể.
- Nàng ta đang nghĩ cái quái gì vậy?
Hai người không thể nào hiểu được hành vi của Thanh Dao.
Nhưng bọn hắn biết rõ Diệp Hạo chắc chắn sẽ trở thành đại địch sinh tử của bọn họ.
Phải biết trước đó Diệp Hạo đã có sức chiến đấu Chúa Tể cấp, mà bây giờ một khi trở thành Chúa Tể, ai còn có thể là đối thủ của hắn đây?
Sinh mệnh tăng lên, tu sĩ của Diệp Hạo cũng tăng theo.
Gấp đôi!
Hai lần!
Ba lần!
Rất nhanh tu vi của Diệp Hạo tăng lên mười lần.
Khi đến lúc này, tu vi của Diệp Hạo vẫn tiếp tục tăng lên.
Hai mươi lần!
Ba mươi lần!
Bốn mươi lần!
Khi tu vi Diệp Hạo tăng lên gấp một trăm lần, người sáng lập Địa Phủ và người sáng lập Luân Hồi đều bị hù doạ.
- Chúa Tể chí cao.
- Lúc này tu vi của Diệp Hạo đã hoàn toàn bượt qua của Chú Tể chí cao rồi.
Sắc mặt bọn họ trở nên trắng bệch.
Bởi vì bọn họ biết cho dù có liên thủ cũng không phải là đối thủ của Diệp Hạo.
Nhưng khiến bọn hắn không ngờ rằng đến lúc này tu vi của Diệp Hạo vẫn tiếp tục tăng.
Một trăm lẻ một lần.
Một trăm lẻ hai lần.
Một trăm lẻ ba lần.
- Làm sao có thể?
- Sao Diệp Hạo có thể tăng lên nhiều như vậy?
Khi tu vi của Diệp Hạo tăng lên tới gấp hai mươi lần, tròng mắt bọn họ cũng trừng muốn lồi ra ngoài.
- Đại đạo mà Diệp Hạo đi không giống chúng ta.
Người sáng lập Địa Phủ trầm giọng nói.
- Hai tu hành hai loại đại đạo, cả hai loại đại đạo này đều đạt đến cực hạn, nói cách khác sau khi hắn đặt chân đến Chúa Tể cảnh, tu vi của hắn sẽ tăng lên gấp hai trăm lần.
Người sáng lập Luân nói vừa nói đến đây đột nhiên phát hiện tu vi của Diệp Hạo vẫn tiếp tục tăng.
Hai người liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được tia chấn động.
- Ba loại đại đạo.
- Tu vi của hắn sẽ tăng lên ba trăm lần.
Hai người bọn họ đã không có cách nào tưởng tượng Diệp Hạo có thể tăng lên tới mức độ nào.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, tu vi Diệp Hạo tăng lên tới ba trăm lần, lúc này khí tức trên người hắn cũng khiến cho thiên địa đều phải run rẩy.
Bàn tay của hắn vung lên, Thiên Địa Lư Đồng tràn ngập đại đạo xuất hiện.
Lúc này Thiên Địa Lư Đồng trở nên rực rỡ hơn, cũng càng đáng sợ hơn, nhưng khi Diệp Hạo vận chuyển, dần dần nó xuất hiện một khẽ nứt.
Diệp Hạo lập tức lấy thổ nhưỡng ở bỉ ngạn nhập vào lư đồng.
Cứ như thế trôi qua không biết bao lâu, Thiên Địa Lư Đồng dưới sự vun đắp của thổ nhưỡng ở bỉ ngạn đã tăng đến trình độ khiến ngay cả lão tổ Luân Hồi và lão tổ Địa Phủ cũng không thể chịu nổi.
Răng rắc!
Khi Thiên Địa Lư Đồng đập về phía giữa không trung một cái, một khẽ nứt không gian liền xuất hiện ở trước mặt ba người.
Mà trong vết nứt đó chính là dòng chảy thời gian đang không ngừng chuyển động.
Diệp Hạo mang theo Thiên Địa Lư Đồng đi ngược dòng.
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Lão tổ Địa Phủ hoảng sợ nói.
- Thay đổi lịch sử, thay đổi tương lai.
Tiếng nói của Diệp Hạo vừa dứt liền đánh vỡ một điểm trong thời gian.
Thời gian này chính là lúc ba thiên hà quyết định hai mươi năm sau sẽ tái chiến.
Khi ba thiên hà chuẩn bị rời đi, bỗng một thân ảnh đột ngột xuất hiện giữa không trung.
Khí tức trên người hắn đủ để dời sông lấp biển, khiến vô số cường giả ở đây đều hít thở không thông.
- Diệp Hạo.
- Sao Diệp Hạo lại có thể mạnh như vậy?
- Cỗ khí tức này còn mạnh hơn cả Chúa Tể.
Lúc này đâu chỉ ba thiên hà bị hù doạ, ngay cả Chúa Tể các tộc cũng vậy.
- Diệp Hạo, chuyện trên người ngươi là thế nào?
Nghịch Thương Thiên nhìn Diệp Hạo nói.
- Ta đi ngược dòng thời gian mà đến đây.
Diệp Hạo nói xong, Thiên Địa Lư Đồng đập về phía trước.
Trùng trùng điệp điệp không gian bị đập vỡ, một vùng đất chết xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Đây là thiên hà Chủng Thiên chúng ta.
Nghịch Thương Thiên hoảng sợ nói.
- Ta là Nhân Hoàng, mở ra vùng đất mới.
Diệp Hạo quát lên một tiếng.
Thiên Địa Lư Đồng phun ra ra vô cùng vô tận áo nghĩa, ngay lập tức vùng đất chết kia lại khôi phục sự sống.
Toàn trường đều xôn xao.
- Ngươi... sao ngươi có thể làm được?
Nghịch Thương Thiên bị hành động của Diệp Hạo hù doạ.
- Nhân Hoàng? Đúng lúc này giữa vùng thế giới kia xuất hiện một âm thanh lạnh như băng.
- Không ngờ thiên hà này còn có thể sinh ra một Đế Hoàng cấp.
- Ai có thể ngờ thứ được gọi là nguyền rủa kia cũng chỉ là một ký sinh trùng Đế Hoàng cấp cơ chứ?
Diệp Hạo lãnh đạm nói.
- Ngươi nói ai ký sinh trùng?
Âm thanh kia tức giận.
Oanh!
Diệp Hạo đập về phía nguyền rủa một quyền.
Một quyền, thiên địa rung động;
Hai quyền, sơn hà chập chờn;
Ba quyền, tan thành mây khói.
Khi nguồn gốc nguyền rủa bị Diệp Hạo mạnh mẽ giết chết, tu sĩ toàn bộ thiên hà Chủng Thiên đều phát hiện nguyền rủa trên người minh đã tiêu tán.
Ngay cả nguyền rủa trên người Cơ Phượng Hoàng, Khương Sùng Minh và Đế Cơ cũng vậy.
- Nghịch Thương Thiên, bây giờ mang Chủng Thiên nhất mạch các ngươi trở về ngoan ngoãn sống ở thiên hà Chủng Thiên đi.
Diệp Hạo từ tốn nói.
- Thiên hà này đã được tái sinh, muốn hủy diệt cũng không biết là chuyện của bao nhiêu năm.
- Đế Hoàng cảnh là cảnh giới gì?
Nghịch Thương Thiên trầm mặc một hồi mới hỏi.
- Là một cảnh giới hoàn toàn mới trên Chúa Tể chí cao, nếu ngươi muốn biết chênh lệch giữa Chúa Tể và Đế Hoàng, vậy ngươi có thể tạm tham khảo Kim Thế cảnh đỉnh phong và Chúa Tể cảnh cũng được.
Diệp Hạo nhìn Nghịch Thương Thiên chậm rãi nói.
Đám người Nghịch Thương Thiên bị lời nói của Diệp Hạo hù doạ.
- Ta sẽ mang theo tu sĩ thiên hà Chủng Thiên trở về.
Nghịch Thương Thiên thi lễ với Diệp Hạo một cái rồi mang theo đám người rời đi.
Lúc này ánh mắt của Diệp Hạo rơi vào trên người Cơ Phượng Hoàng.
- Bây giờ nguyền rủa trên người các ngươi đã được giải, ngươi có thể trở về thiên hà Hồn Thiên.
- Thiên hà Hồn Thiên đã mất tám đại vực.
Cơ Phượng Hoàng thở dài nói.
Lúc này khi đối mặt với Diệp Hạo, nàng không còn vênh váo tự đắc như trước.
- Ta sẽ giúp thiên hà Hồn Thiên các ngươi xây dựng lại.
Diệp Hạo nói xong liền mang theo Thiên Địa Lư Đồng đi tới thiên hà Hồn Thiên.
Cũng không quá lâu, tám đại vực đã được Diệp Hạo dựng lại.
- Được rồi, Cơ Phượng Hoàng, ngươi có thể mang theo tu sĩ thiên hà Hồn Thiên trở về.
Nói đến đây Diệp Hạo dừng một chút.
- Ta sẽ cắt đứt đường thông giữa hai thiên hà, về sau hai đại tộc cũng không cần qua lại làm gì.
- Tuân lệnh.
Cơ Phượng Hoàng mang theo lượng lớn tướng sĩ đi về phía thiên hà Hồn Thiên.
Đế Cơ phức tạp nhìn Diệp Hạo.
- Ta... Ta có thể quay lại không?
Diệp Hạo nhìn Đế Cơ một cái, lại nhớ về những hành động trước đó của nàng.
Hắn biết Đế Cơ từng có tình cảm với hắn, mà Đế Cơ cũng thật lòng cứu hắn.
- Cho ngươi đặc quyền, có thể thoải mái đi qua giữa hai thiên hà.
Diệp Hạo từ tốn nói.
Trên mặt Đế Cơ tràn ngập sợ hãi lẫn vui mừng.
- Thời Gian chúa tể.
Ánh mắt Diệp Hạo lại rơi vào trên người Thời Gian chúa tể.
- Về sau ngươi phụ trách bảo vệ dòng chảy thời gian, nghiêm cấm bất luận sinh linh nào ngừng chân.
- Tuân lệnh.
Thời Gian chúa tể cung kính nói.
Lúc này Diệp Hạo đảo mắt nhìn toàn trường một cái nói.
- Các tộc của thiên hà Cửu Thiên cũng trở về phần đất của mình, về sau Nhân tộc sẽ ở trên cao, đặt tên Thiên Ngoại Thiên.
- Về sau Nhân tộc đứng đầu vạn tộc.
- Về sau Nhân tộc sẽ là chủ nhân của vạn tộc.
- Ta là Nhân tộc.
- Ta đại diện cho Nhân tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận