Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2211: Tần Thanh Thanh Mời Khách

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

----------------------

Diệp Hạo chú ý thấy những Thảo Dược này có một vài dược liệu Thiên Thần cấp tăng tu vi và củng cố căn cơ hiếm thấy.

Cái này cũng liên quan đến nội tình của một Tông Môn.

Diệp Hạo tin cho dù Lưu Quang Kiếm Tông cùng ba đại đỉnh cấp tông môn cũng không bỏ ra nổi mấy trăm gốc dược liệu Thiên Thần cấp này.

Dược lực phát tán của những Thảo Dược bị Cấm Linh Trận khóa lại để dược lực chúng chỉ có thể tuần hoàn trong đình viện, đám người hít vào một ngụm đã cảm thấy tu vi đang dần tăng lên.

Trên mặt đám người Tống Thụy Đạt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Mà đợi đến khi bọn họ đẩy cửa phòng ra đã cảm thấy một đạo linh lực tinh thuần ập tới.

- Cái này.

Cho dù Ngũ Hào cũng trợn mắt hốc mồm.

Cỗ linh lực tinh thuần này cũng ảnh hưởng tới hắn.

Hắn cảm thấy tu vi mình mơ hồ có xu thế dâng lên.

- Phía dưới mỗi gian phòng Thiên cấp đều có một Tụ Linh Trận, Tụ Linh Trận dùng trung phẩm Thần Thạch.

Tiểu Kỳ lúc này nhẹ nhàng nói.

Trung phẩm thần thạch?

Nghe được mấy chữ đó Ngũ Hào cũng phải ngất ngây.

Phải biết toàn thân hắn chỉ có mấy ngàn Trung Phẩm Thần Thạch thôi.

Thế nhưng toàn đình viện này lại dùng Trung Phẩm Thần Thạch làm chất dinh dưỡng cho Linh Trận.

Xa xỉ khó có thể hình dung.

Trong mắt Diệp Hạo lập tức lộ vẻ hiểu rõ.

- Mỗi người lựa chọn một phòng đi.

Diệp Hạo cười nói.

Nơi này tổng cộng có 18 gian phòng.

Mà nhóm người họ chỉ có mười bốn.

Mỗi phòng một người vẫn sẽ còn trống bốn cái.

Mỗi người Ngũ Hào đều chọn ra một phòng sau đó Diêp Hạo cũng chọn ra một cái.

Diệp Hạo đang đi bộ trong phòng thì Tiểu Kỳ nhẹ nhàng nói.

- Công tử, bên ngoài có người tìm người.

- Ai?

- Lữ Hàn Yên tiểu thư.

- Để cho nàng vào.

Lữ Hàn Yên đi vào phòng Diệp Hạo xong muốn nói lại thôi.

- Ngồi đi.

Diệp Hạo ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Lữ Hàn Yên ngồi xuống thì hai mắt bắt đầu đỏ lên.

- Sao?

- Lưu Quang Kiếm Tông khi dễ người.

- Nói đầu đuôi câu chuyện đi.

Lữ Hàn Yên kể lại cặn kẽ mọi chuyện một lần.

- Cô cảm thấy Ngũ Đường Chủ làm đúng không?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút hỏi.

- Ta không tán thành cách làm của Ngũ Đường Chủ.

Lữ Hàn Yên nói.

- Gặp chuyện gì cũng đều lùi bước, dần dần cũng không còn cột sống.

Dừng một chút Lữ Hàn Yên nói tiếp.

- Những năm nay Ngũ Sắc Tông đều đang xuống dốc, ta cảm thấy điều này có liên quan đến việc các Trưởng Lão trong Tông Môn lùi bước.

- Lữ Hàn Yên, cô biết hôm nay nếu Ngũ Đường Chủ không nhượng bộ thì sẽ có hậu quả gì không?

Diệp Hạo hỏi lại.

- Chẳng lẽ Tôn Liễu dám cướp giết chúng ta?

- Tôn Liễu cướp giết các ngươi, Ngũ Sắc Tông có thể làm gì?

Diệp Hạo hỏi ngược lại.

- Không thể nào?

Sắc mặt Lữ Hàn Yên biến đổi.

- Nếu trước đó Lưu Quang Kiếm Tông còn không đến mức vạch mặt, nhưng bây giờ Ngũ Sắc tông đang bổ túc võ đạo truyền thừa của mình, lại lấy được Đan Dược Cấp Khí trong Cấm địa, lúc này trong đầu các tông môn Ngũ Sắc Vực đều đang nghĩ tới việc động thủ với Ngũ Sắc Tông.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Ta có thể nói cho cô biết, Tôn Liễu giết chết các cô xong, Ngũ Sắc Tông chỉ có hai lựa chọn.

- Một là giết đến tận Lưu Quang Kiếm Tông, kết quả chính là Ngũ Sắc Tông hoàn toàn xuống dốc.

- Hai là nén giận, kết quả là các đại tông môn tiếp tục bức bách.

Diệp Hạo nói xong hỏi lại.

- Nếu cô là Tông Chủ Ngũ Sắc Tông, cô sẽ chọn lựa thế nào?

Lữ Hàn Yên trầm mặc.

Ngũ Sắc Tông có thể mạnh mẽ đánh một trận.

Nhưng đồng nghĩ với việc tống tang cơ nghiệm vạn năm của Tông môn.

Vấn đề là dù tống táng vạn năm cơ nghiệp nhưng có thể báo thù không?

Đáp án dĩ nhiên là không.

- Không nên nhìn thế hệ trước cổ hủ, cũng không cần coi lão bối nhân nhường nhịn là nhu nhược.

Diệp Hạo nhìn Lữ Hàn Yên thật sâu một cái, nói.

- Ngữ Sắc Tông đối mặt không phải một Tông Môn, mà toàn bộ Tông Môn Ngũ Sắc Vực. Dắt một phát mà động toàn thân, cô hiểu chứ? Hiện tại Ngũ Sắc Tông cần phải làm là chịu nhục, chậm rãi tính súc lực lượng của mình.

- Thế nhưng Ngũ Sắc Tông bây giờ vẫn đang dần yếu đi.

Lữ Hàn Yên nhịn không được nói.

- Nhưng Ngũ Sắc Tông chỉ cần bồi dưỡng được một đệ tử tuyệt đại thì có thể thay đổi được cục diện.

Diệp Hạo trịnh trọng nói.

- Vì sao Lão Tông chủ vì cô và Tuân Hạo Sơ mà không tiếc vận dụng phủ khố mua sắm tài nguyên, còn không phải muốn hai người các cô ở Môn Thần cảnh có thể đi vào Hạo Nhiên Chính Khí Tông à.

- Phát cáu là bản năng, đè xuống tính tình thì mới là bản lãnh.

Diệp Hạo nói tiếp.

- Lữ Hàn Yên, sửa tính tình của cô đi, nếu cứ thế mãi thì cô sẽ gặp phải đả kích trí mạng.

- Có lẽ cô không biết chỉ một câu nói của cô rất có thể khiến cho toàn bộ Tông Môn tai nạn ngập đầu.

Quy tắc Thần Vực rõ ràng lắm, mạnh được yếu thua.

Bởi vậy không có thực lực thì ngươi phải hạ thấp mình.

Lữ Hàn Yên trầm mặc một hồi, đứng lên thi lễ với Diệp Hạo.

- Đa tạ sư huynh giải thích nghi hoặc.

Bàn về tu vi võ đạo Diệp Hạo bằng Lữ Hàn Yên, nhưng trên thực tế hắn mạnh hơn nàng rất nhiều; bàn về tu vi đan đạo, Diệp Hạo bỏ xa nàng tám con phố.

Bởi vậy một tiếng sư huynh này của Lữ Hàn Yên cũng hợp tình hợp lý.

- Đi tu luyện đi, hoàn cảnh này cũng không phải tùy tiền thì có thể gặp được.

Diệp Hạo nói khẽ.

Ở trong này tu hành một ngày bằng một tháng ở ngoại giới.

Ai sẽ buông tha cơ hội như vậy?

Lữ Hàn Yên gật đầu một cái rồi rời đi.

Diệp Hạo cũng khoanh chân ngồi xuống tu luyện.

Hắn tu hàluyệnnh luôn chú ý một cách tự nhiên, không có cố ý đi theo hoàn cảnh, bởi vì hắn biết căn cơ mới là nguồn gốc của tất cả.

Diệp Hạo đã tọa đến tới chạng vạng tối, Tiểu Kỳ mới báo cho hắn biết Tần Thanh Thanh tới chơi.

Diệp Hạo kết thúc tu luyện đi tới trong sân.

Trong sân đám người Ngũ Hào đang trò chuyện cùng Tần Thanh Thanh.

Nhìn thấy Diệp Hạo đi tới Tần Thanh Thanh xin lỗi một tiếng với Ngũ Hào rồi đến bên người Diệp Hạo.

- Tiểu trúc ta đã sắp xếp xong xuôi, hiện tại chúng ta đi qua đó.

- Đi thôi.

Lúc này không thể nói không đi, nếu không là không nể mặt nàng.

Trùng hợp, bọn người Ngũ Hà đi tới cửa tiểu trúc đã đụng phải nhóm người Tôn Liễu.

Đám người Tôn Liễu giật mình, chợt cười nói.

- Ngũ Hào, đừng nói ngươi cũng ăn cơm ở đây nha?

- Đúng vậy.

Ngũ Hào gật đầu một cái đáp.

Nếu như nói trước đó Ngũ Hào còn kiêng kị Tôn Liễu, như vậy hiện tại cũng không có bao nhiêu nữa.

- Ngươi biết đây là đâu không?

- Tiểu trúc.

- Vậy ngươi biết ở trong này ăn một bữa cần bao nhiêu tiền không?

- Không biết.

- Bữa cơm này có thể khiến ngươi táng gia bại sản, ngươi có tin?

- Không tin.

Sắc mặt Tôn Liễu lập tức trầm xuống.

- Ngũ Hào, ngươi có ý gì?

- Lần này do Tần tiểu thư mời chúng ta.

Ngũ Hào nhàn nhạt nói.

- Tần tiểu thư? Tần tiểu thư nào?

Tôn Liễu cười lạnh hỏi.

Hắn không cảm thấy Ngũ Hào có thể quen biết được Tần tiểu thư nổi danh nào.

- Ta, Tần Thanh Thanh.

Lúc này Tần Thanh Thanh lên tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận