Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1152: Thiêu Đao Tử

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

--------------------

Đàm phán kết thúc, Diệp Hạo nhìn sang Chu Uyển Quân bên cạnh nói :

-Ngươi mở mắt to ra mà xem .

-Làm gì ?

Chu Uyển Quân khẽ giật mình nói.

-Chút nữa sẽ có chuyện mà ngươi không ngờ đến xảy ra .

Diệp Hạo nói một cách bí hiểm.

Chu Uyển Quân nghi ngờ nhìn Diệp Hạo, chợt ánh mắt rơi vào mặt sông.

Cứ vậy qua mấy hơi thở , mặt sông đột nhiên xuất hiện từng đợt gợn sóng, sau một khắc từng con từng con Cá Chép bay lên giữa không trung , mang theo ngàn vạn ánh sáng .

- Chuyện này là thế nào ?

- Những con cá chép này bị bệnh hết rồi sao?

- Khẳng định có liên quan đến Diệp Hạo.

Lúc các Tu Sĩ này còn đang ngạc nhiên, Tinh Thần Lực của Diệp Hạo bắt lấy từng con cá chép ném vào một cái hồ trong Tiểu Thiên Địa .

Những con Cá Chép trong Tiểu Thiên Địa không thể nào sinh sôi nảy nở .

Nhưng mà bây giờ bản thân lại không thể ăn nên tạm thời cứ nuôi trước đã .

- Nhiêu đây cũng phải tám chín trăm con a .

- Nhất Phẩm đến Thất Phẩm Cá Chép cũng có một trăm con, bát Phẩm Cá Chép lại có ba mươi con .

- Sao số lượng lại chẳn như vậy ?

- Diệp Hạo không phải quen biết với Cá Chép Vương trong Đại Xuyên Hà chứ ?

- Cá Chép Vương?

- Cá Chép Vương, Cửu Phẩm Cá Chép duy nhất trong Đại Xuyên Hà a .

- Ta nghĩ chắc có quen biết .

Lúc này Diệp Hạo đứng lên nói:

-Đi thôi.

-Công Tử, trên người của ta không có Không Gian Pháp Bảo có thể chứa được vật thể sống.

Chu Uyển Quân chỉ vào thùng Cá Chép nói.

Diệp Hạo vung tay lên liền thu vào thùng Cá Chép trong hồ nước.

Diệp Hạo thu hồi Không Gian Bình Chướng, Lâu Đông Phương và Bất Lương Nhân rít rít tiến lên đón.

-Diệp Công Tử.

Lâu Đông Phương nói khẽ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nhìn Lâu Đông Phương một cái nói :

-Ngươi biết quán nào có đầu bếp nấu ăn ngon không ?

-Thực Tiên Cư.

Lúc Lâu Đông Phương còn chưa kịp nói gì, Bất Lương Nhân đã cười đáp.

-Đúng đúng đúng, Thực Tiên Cư.

Lâu Đông Phương vội nói.

-Vậy thì đi Thực Tiên Cư.

Diệp Hạo nói xong quay qua hai người này nói :

-Nếu các ngươi không bận gì có thể cùng đi .

-Diệp Công Tử mời, nào dám không theo ?

Bất Lương Nhân khẽ mỉm cười nói.

Nhìn bộ dáng Bất Lương Nhân lúc này chắc chắn người khác sẽ nghĩ hắn là kẻ sủng nịnh .

Nhưng mà tất cả Tu Sĩ đều biết rõ Bất Lương Nhân chỉ khách khí với Diệp Hạo.

-Đây là vinh hạnh của ta.

Lâu Đông Phương nói khẽ.

Những người còn lại thấy cảnh này cũng muốn nhao nhao lên góp vui .

Nhưng mà nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Bất Lương Nhân và Lâu Đông Phương trừng lên , bọn họ không thể không dừng bươc .

Bước lên có nghĩa tự tìm cái chết .

Thực Tiên Cư!

Phía sau Thực Tiên Cư cũng có một cao thủ Tiên Vương chống lưng .

Đoàn người của Diệp Hạo đi tới Thực Tiên Cư thì khách bên trong đã đầy không còn chỗ , nhưng mà đối với Lâu Đông Phương và Bất Lương Nhân mà nói thì không có gì khó .

Rất nhanh Chưởng Quỹ liền sắp xếp bọn họ đến một gian phòng riêng xa hoa .

-Mấy vị khách quan, không biết muốn gọi món gì ?

Tôn Chưởng Quỹ nhẹ giọng hỏi.

Tôn Chưởng Quỹ cảm thấy như gặp quỷ.

Lâu Đông Phương và Bất Lương Nhân không phải không hợp sao?

Hai vị này sao có thể đi chung ?

Đường đường là Thiếu Lâu của hai tổ chức có cường giả Tiên Vương Đỉnh phong tọa trấn!

Bọn họ có thể ngồi ngang hàng với Lão Tổ a.

Theo lý mà nói thì hai vị này phải đối đầu với nhau mới đúng .

Nhưng mà Tôn Chưởng Quỹ rất nhanh chú ý thấy hai người Lâu Đông Phương và Bất Lương Nhân đều đang nịnh bợ một thanh niên bình thường kế bên .

Thanh niên kia có lai lịch ra sao? Có thể khiến hai Cự Đầu nịnh nọt?

Diệp Hạo nhận lấy thực đơn Tôn Chưởng Quỹ đưa tới sau đó đưa cho Thải Nhi cùng Chu Uyển Quân.

-Hai người xem gọi món đi .

Diệp Hạo nói khẽ.

Bất Lương Nhân cùng Lâu Đông Phương liếc nhau.

Diệp Hạo tôn trọng Thải Nhi cũng rất bình thường.

Bởi vì lão tổ trong tộc bọn hắn nói nàng là Tiên Vương Đỉnh Phong.

Nhưng hắn cũng không nhất thiết khách khí với Chu Uyển Quân chứ.

Chu Uyển Quân chỉ là một tỳ nữ mà thôi.

Mà Diệp Hạo lại làm như vậy chỉ có thể nói lên một điều, hắn cực kỳ sủng ái Chu Uyển Quân.

Vậy thì cũng phải tạo mối quan hệ a.

Bất Lương Nhân và Lâu Đông Phương không biết đối với các nữ tử khác , Diệp Hạo cũng sẽ làm như vậy.

Chuyện này không liên quan đến thân phận.

Chỉ vì tôn trọng.

Chu Uyển Quân làm sao không biết hành động nhỏ bé này lại có biết bao nhiêu ý nghĩa?

Bởi vậy, trong lòng nàng tràn đầy cảm kích.

Chu Uyển Quân chọn mấy món sau đó đưa lại cho Diệp Hạo.

Diệp Hạo không nhìn mà nhàn nhạt nói :

-Đưa các món ngon nhất của các ngươi lên đây .

Sắc mặt Tôn Chưởng Quỹ không khỏi biến đổi hỏi lại:

-Ngươi…ngươi xác định ?

-Bảo ngươi mang lên thì cứ mang lên ,nói nhiều như vậy làm gì ?

Bất Lương Nhân trầm mặt nói .

Thấy Bất Lương Nhân nổi giận ,Tôn Chưởng Quỹ cười khổ nói:

-Khách quan, ngươi còn dặn dò gì thêm không ?

Diệp Hạo đưa cho Tôn Chưởng Quỹ một cái Túi Càn Khôn

-Chế biến thành món ăn ngon chút .

Tôn Chưởng Quỹ nghi ngờ nhìn một cái.

Sau một khắc hắn sắc mặt hoàn toàn thay đổi nói:

-Cá Chép Bát Phẩm, có tới bảy con ?

-Có vấn đề gì sao?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

-Không…không…không có.

Tôn Chưởng Quỹ vội đáp.

Lúc lão đang định rời đi thì Bất Lương Nhân và Lâu Đông Phương cùng đứng lên .

- Cá Chép Bát Phẩm trân quý , ta vẫn nên đi trông chừng a.

-Ta cũng đi .

Kỳ thật hai người trước giờ chưa bao giờ nghĩ đến việc Diệp Hạo sẽ cho bọn hắn cá chép Bát phẩm cả.

Dù sao một con Cá Chép Bát Phẩm cũng có một trăm hai mươi tám tạo hóa a .

Giá trị khó có thể lường a!

Kỳ thật đâu phải có chưởng quỹ ngớ người, Bất Lương Nhân và Lâu Đông Phương cũng vậy a.

Nếu bọn họ, họ sẽ không lấy Cá Chép Bát Phẩm ra đãi khách đâu, chỉ cần lấy Lục Phẩm thôi cũng tốt lắm rồi .

-Diệp Công Tử, sau này ở Cửu Trọng Thiên nếu có gì cần đến Lâu Đông Phương, cứ nói với ta là được .

Lâu Đông Phương nghiêm trọng nói .

-Diệp Công Tử, sau này ở Cửu Trọng Thiên nếu có người nào không vừa ý cứ nói với ta là được.

Bất Lương Nhân cũng trở nên nghiêm trọng nói .

Có qua có lại!

Diệp Hạo tiện tay đã cho bọn họ Cá Chép Bát Phẩm quý giá như thế , bọn họ nếu không biết hồi đáp thì không phải là người .

-Ngồi đi.

Diệp Hạo ra hiệu cho hai người ngồi xuống, sau đó lấy ra Thiêu Đao Tử.

-Rượu này là rượu gì ?

Chu Uyển Quân tò mò hỏi .

-Một loại rượu mạnh .

-Ta có thể uống không?

-Con gái mà uống rượu gì ? Ngươi và Thải Nhi tỷ uống Bách Hoa Nhưỡng đi.

Diệp Hạo mới vừa nói xong Thải Nhi lại thản nhiên nói:

-Ta uống Thiêu Đao Tử.

-Rượu này rất mạnh .

Thải Nhi liền vỗ một vò rượu cứ thế mà uống, rất nhanh đã uống cạn một vò Thiêu Đao Tử .

-Không đủ đô .

Thải Nhi có chút tiếc nuối nói .

-Nếu không thì tỷ thử cái này xem?

Diệp Hạo nói xong lại đưa qua một vò rượu.

Thải Nhi gỡ giấy dán trên miệng vò , một mùi rượu nồng nặc liền tràn ngập bốn phía.

Chu Uyển Quân ngửi một hơi rượu đã cảm thấy choáng váng đầu ốc .

Lắc lư trái phải .

Chu Uyển Quân như vậy đã đành , mà Bất Lương Nhân và Lâu Đông Phương cũng không khá hơn chút nào?

Diệp Hạo nhìn thấy cảnh này há mồm khẽ hấp thu hơi rượu, lúc này ba người mới từ từ tỉnh lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận