Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1530: Khoáng Động

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Xuân nhận đả kích.

Mà theo Tu Sĩ Viêm Hoàng Tông đi vào thư phòng của Diệp Hạo, Vân Phi không ngừng giới thiệu cho Xuân đồ vật nhìn thấy trên đường đi.

Chuyện này làm Xuân ý thức được, Viêm Hoàng Tông nhìn như không có bao nhiêu nguy hiểm nhưng vụng trộm ẩn giấu quá nhiều thứ đáng sợ.

Không nói cái khác, hai con sư tử đá bên cạnh cầu hình vòm thôi.

Ngươi có thể nghĩ đến đó là hai tôn Thạch Linh sao?

Hơn nữa còn là hai tôn Tiên Tôn.

Còn có phía dưới cầu hình vòm, trong hồ nước du đãng mấy chục đầu cá bơi trong đó cũng có huyết mạch cực kì tôn quý - Quế Hoa Ngư a.

Tu vi của những Quế Hoa Ngư không cao.

Nhưng cũng phải đến tu vi Tiên Chủ Cảnh.

Người phục vụ dẫn Vân Phi vừa tới thư phòng Diệp Hạo thì thấy thân ảnh Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhìn thấy Vân Phi đi tới thì đứng lên chào.

- Vân Tông Chủ.

- Diệp Tông Chủ.

- Mời.

Vẻ mặt Diệp Hạo không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Vân Phi vừa đến, Vân Nghê Thường ẩn tàng chỗ tối nói cho Diệp Hạo biết tu vi nàng ta là Tiên Vương 12 Chuyển.

Chân chính Tiên Vương Đỉnh Phong.

Vân Phi chỉ cần tiến thêm một bước có thể đặt chân đến Bán Thần Cảnh.

Nhưng dù tu vi của Vân Phi có cao hơn nữa, hắn cũng không cần khúm núm.

Sau khi ngồi xuống, Vân Phi nói ngay vào điểm chính:

- Diệp Tông Chủ, Viêm Hoàng Tông cố thủ hai mươi bốn đại vực có phải muốn chuẩn bị tặng địa bàn cho các thế lực khác?

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên, hơi chút trầm ngâm nói:

- Địa bàn khác không phải của Viêm Hoàng Tông.

- Nhưng lấy thực lực của Viêm Hoàng Tông giờ này hoàn toàn có thể bỏ túi cả Đông Vực.

- Viêm Hoàng Tông không hiếu chiến.

Nghe Diệp Hạo nói vậy, Vân Phi khẽ lắc đầu nói:

- Tiên Đình bắt đầu từ hôm nay sẽ chinh chiến cương vực Ma Tộc và Yêu Tộc.

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Hạo không biến hóa Vân Phi nói tiếp:

- Nhưng Tiên Đình giờ không có thực lực nghiền ép.

- Tiên Đình nắm giữ bốn mươi tám đại vực Trung Vực phồn hoa nhất, trải qua những năm này phát triển, các người không những sớm nắm trong tay năng lực đối đầu tất cả sao?

Diệp Hạo nhìn Vân Phi bình tĩnh nói:

- Lấy thực lực của Tiên Đình giờ chỉ cần muốn xuất thủ, không thể nói một tay nắm cả Trung Vực, nhưng nắm giữ một phần tư vẫn không có vấn đề.

Nhất Trọng Thiên.

Đông Vực, Tây Vực, Nam Vực, Bắc Vực mỗi vực có một trăm linh tám vực.

Nhưng Trung Vực lại có ba trăm sáu mươi vực.

Tiên Đình nắm giữ nhìn như chỉ có bốn mươi tám vực, nhưng đây là bốn mươi tám vực phồn hoa nhất, tài nguyên cũng phong phú nhất.

Lại thêm những năm này, Tiên Đình ngoài sáng thầm bố trí, Diệp Hạo tin tưởng trong thời gian ngắn cương vực mở rộng một nửa vẫn không có bất cứ vấn đề gì.

Thật ra, Diệp Hạo còn có chút bảo thủ.

Tiên Đình nếu không để ý tổn thất, cho dù chưởng khống một phần ba cũng không có vấn đề.

- Nhưng Tiên Đình không thể hao tổn quá nhiều.

Vân Phi nói khẽ.

- Ba bảy.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói:

- Tiên Đình bên này cung cấp dược liệu.

- Đa tạ.

Vân Phi đứng lên chân thành nói.

Diệp Hạo cũng đứng lên.

- Vân Tông Chủ, khách khí.

Đợi sau khi Vân Phi rời đi, Khổng Dĩnh Nhi nghi ngờ nhìn Diệp Hạo.

- Công Tử, ta không hiểu tại sao ngươi lại thỏa hiệp với Tiên Đình?

Khổng Dĩnh Nhi thật không hiểu.

Nàng biết sách lược Diệp Hạo phát triển.

Tương lai, Viêm Hoàng Tông cho dù khuếch trương cũng sẽ không khuếch trương đến bao nhiêu?

Có thể sẽ không gặp nhau nhiều với Tiên Đình.

Vì vậy, Viêm Hoàng Tông hoàn toàn không cần phải cho Tiên Đình mặt mũi.

- Ta giúp Tiên Đình xem trên mặt mũi Tiên Đình chi chủ.

Diệp Hạo thản nhiên nói:

- Nhưng mà cũng chỉ lần này thôi.

- Công Tử có kế hoạch gì?

- Luyện chế một nhóm Tiên Đan sau đó ta chuẩn bị tiến về Lục Trọng Thiên.

- Đi Lục Trọng Thiên?

- Tu vi của ta đã đột phá đến Tiên Tôn thấy Chuyển, trong thời gian ngắn ta không định lại đột phá.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói:

- Nghe danh Lục Trọng Thiên đổ thạch hưởng dự Cửu Trọng Thiên, ta nhìn xem có thể làm đến một nhóm Thạch Linh đẳng cấp cao không?

- Ta cũng nghe Lục Trọng Thiên Thạch Linh đặc biệt nhiều, nhưng mà Thạch Linh đẳng cấp cao phải xem cơ duyên.

- Ta có Kiến Vi Chi Mâu.

- Kiến Vi Chi Mâu có thể xem thấu trong đá?

- Chẳng lẽ nhìn không thấu?

- Chưa thử qua.

- Ta đi Lục Trọng Thiên mang cho ngươi một nhóm Khoáng Thạch, đến lúc đó ngươi dùng Kiến Vi Chi Mâu thử xem.

- Ừm.

Thật ra, Khổng Dĩnh Nhi cũng muốn theo Diệp Hạo.

Nhưng nàng biết giờ Viêm Hoàng Tông không thể thiếu nàng.

Công tử có thể vung tay làm chưởng quỹ, nàng lại không thể làm càn giống hắn.

Lục Trọng Thiên!

Lục Trọng Thiên xưa nay có truyền thống đổ thạch.

Bởi vì khoáng mạch Lục Trọng Thiên quá nhiều.

Diệp Hạo không tin tà vận dụng Lưỡng Giới Phù đi tới Lục Trọng Thiên, sau đó kinh ngạc phát hiện mình xuất hiện trong một mỏ quặng.

- Đây là nơi nào?

Diệp Hạo quét mắt bốn phía một cái.

- Đây con mẹ nó là quặng mỏ số năm.

Diệp Hạo vừa nói xong, một trung niên mặt đầy râu đập đầu Diệp Hạo một cái.

- Không siêng năng làm việc? Đợi chút nữa để cho đốc công thấy, cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.

Diệp Hạo có loại cảm giác mộng bức.

Đại gia.

Ngươi là ai hả?

- Còn trừng ta?

Trung niên kia nhìn thấy Diệp Hạo trừng mình, đại thủ lại vỗ một cái lên đầu Diệp Hạo:

- Không nghe thấy ta nói gì hả?

Diệp Hạo nổi giận.

Cả Cửu Trọng Thiên có bao nhiêu người dám đập đầu của mình như thế?

Mà khi Diệp Hạo chuẩn bị giáo huấn trung niên này một chút, một giọng nói băng lãnh phá vỡ quặng mỏ ở nơi xa.

- Nộp lên Khoáng Thạch.

Nghe giọng nói này, thợ mỏ đang phụ cận đào quáng lập tức xông tới.

- Đàng hoàng nộp lên Khoáng Thạch, nếu ai dám trung gian bỏ túi riêng, cẩn thận cái đầu của các ngươi.

Mở miệng là thanh niên một thân lam bào.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt vô cùng băng lãnh.

Hắn nhìn những thợ mỏ này giống như nhìn một đám súc vật.

Những thợ mỏ này từng người tiến lên giao nộp Khoáng Thạch đào được.

Rất nhanh, thợ mỏ bên cạnh Diệp Hạo cũng nộp lên.

- Ngươi còn đứng ngây đó làm gì?

Trung niên râu ria xồm xoàm đụng Diệp Hạo một cái.

Diệp Hạo giật mình.

- Ta không có Khoáng Thạch.

- Cái gì?

Thanh niên áo lam nghe Diệp Hạo nói vậy, lộ ra một tia sát ý.

- Ngươi lặp lại một lần nữa xem.

Trung niên kia nhìn thấy vậy, vội vàng tiến lên đưa qua mười viên Khoáng Thạch:

- Vị huynh đệ này của ta chỉ nói đùa thôi, đây là Khoáng Thạch của ta và huynh đệ ta.

- Trò đùa kiểu này còn có thể nói sao?

Thanh niên áo lam nhìn chằm chằm Diệp Hạo.

Trung niên kia chần chờ một chút đưa qua một Túi Càn Khôn:

- Đợi chút nữa ta giáo huấn hắn, cho hắn biết lời gì có thể nói lời gì không thể.

Thanh niên áo lam không để lại dấu vết thu Túi Càn Khôn vào:

- Lão Trương, sắp đến cuối năm, giữa các quặng mỏ bắt đầu bình xét, Đại Tiểu Thư đã nói qua, quặng mỏ nào sản lượng đạt được đệ nhất, sẽ cơ hội thoát ly nô tịch.

Thanh niên áo lam vừa nói xong, trong mắt tất cả thợ mỏ lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Thoát ly nô tịch! Ai mà không muốn?

Bạn cần đăng nhập để bình luận