Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2491: Nhằm Vào Viêm Hoàng Tông

Ba trăm giọt Thần Vương dịch, đối với tu sĩ khác mà nói, là một thu nhập cực lớn. Thế nhưng bây giờ khẩu vị Diệp Hạo quá lớn, làm sao có thể thỏa mãn được?

Tống Hán Xương cười khổ không thôi. Ba trăm giọt Thần Vương dịch là toàn bộ Thần Vương dịch trên người hắn hiện giờ.

- Trên người của ta trừ những Thần Vương dịch này ra cũng không có bao nhiêu tư nguyên cả.

Tống Hán Xương bất đắc dĩ nhìn Diệp Hạo nói.

- Thấy ngươi đáng thương như vậy, thôi ngươi chỉ cần đưa túi càn khôn cho ta là được.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.

Sắc mặt Tống Hán Xương lập tức đen lại. Trong túi càn khôn là toàn bộ tài nguyên mà những năm này hắn vơ vét.

Đúng lúc này túi càn khôn bên hông hắn lại là tự động rời khỏi xuất hiện trong tay Diệp Hạo.

- Được rồi, ngươi có thể mang theo người ngươi đi.

Diệp Hạo phất phất tay nói. Tống Hán Xương đành phải rời khỏi. Hắn còn dám khiêu chiến với Diệp Hạo hay sao?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Từ Băng Sương.

- Hiện tại ngươi muốn làm gì thì làm đi.

- Cái gì cũng được sao?

Từ Băng Sương không xác định nói.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

Từ Băng Sương đi tới bên người Tư Mã Chí Uy, trên mặt nàng toát ra hận ý nồng đậm nói.

- Năm đó ngươi diệt cả nhà Từ gia ta chắc chắn không hề nghĩ qua sẽ có một ngày như vậy nhỉ.

Nói xong thần kiếm trong tay liền đâm vào trong cơ thể Tư Mã Chí Uy, máu tươi lập tức phun ra ngoài.

- Có thể buông tha cho tộc nhân của ta được không?

Trong mắt Tư Mã Chí Uy tràn đầy vẻ cầu khẩn. Hắn biết mình hôm nay không thể nào có thể thoát ra khỏi được. Cho nên chỉ đành cầu Từ Băng Sương buông tha cho tộc nhân hắn.

- Bỏ qua tộc nhân của ngươi?

Từ Băng Sương vừa nói vừa rút ra thần kiếm, tiếp lấy lần nữa hung hăng thọc vào.

- Năm đó lúc phụ thân ta cầu ngươi bỏ qua cho người Từ gia tộc ta ngươi đã làm cái gì?

Một kiếm!

Mười kiếm!

Trăm kiếm!

Tư Mã Chí Uy rất nhanh đã bị đâm thành cái sàng. Bất quá Tư Mã Chí Uy vẫn không hề vẫn lạc. Bởi vì hắn là Chuẩn Hoàng nên có một phần đặc tính bất diệt.

- Giao cho ta đi.

Lúc này Diệp Hạo lúc này đi tới bên người Từ Băng Sương nói. Khắp khuôn mặt Từ Băng Sương đều là nước mắt.

- Ta muốn tự tay giết chết hắn.

Diệp Hạo lập tức để kim thân xuất thủ gạt bỏ sinh mệnh bản nguyên của Tư Mã Chí Uy, đợi đến xóa bỏ hoàn toàn Diệp Hạo mới nhẹ nhàng nói.

- Ngươi ra tay đi.

Từ Băng Sương vung tay lên liền xuất hiện ngọn lửa rừng rực, hỏa diễm rất nhanh đã thiêu Tư Mã Chí Uy thành tro tàn.

- Chúng ta trở về thôi.

Từ Băng Sương nói khẽ.

Diệp Hạo đưa tay dắt bàn tay Từ Băng Sương đi về hướng Viêm Hoàng tông. Mà khi rời khỏi Diệp Hạo cũng đồng thời làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất Diệp Hạo triệu hoán mười vạn tướng sĩ, chuyện thứ hai là ra lệnh cho kim thân xuất thủ mạt sát cao thủ Tư Mã gia tộc. Diệp Hạo trực tiếp mở ra một đầu thông đạo không gian mang theo Từ Băng Sương về tới thư phòng của hắn.

- Muốn ta.

Từ Băng Sương tiến lên chủ động hôn lên đôi môi của Diệp Hạo. Hiện giờ Diệp Hạo làm sao còn khách khí?

Ôm Từ Băng Sương lên giường. Lúc này Từ Băng Sương rất điên cuồng. Dù cho Diệp Hạo có thể chất nghịch thiên như Cửu Dương Thần Công, thế nhưng giờ khắc này Diệp Hạo vẫn cảm thấy đau thắt lưng.

Vì sao?

Từ Băng Sương là cường giả Thần Vương. Nàng khôi phục còn nhanh hơn cả Diệp Hạo.

- Ta vẫn còn muốn.

Từ Băng Sương ôm Diệp Hạo cổ mị nhãn như tơ nói.

- Băng Sương, ngươi cho ta nghỉ ngơi một hồi đi.

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Ta cảm thấy thận của ta đau.

- Ngươi nói ta có nên sinh cho ngươi một bảo bảo không?

Từ Băng Sương nhìn thấy Diệp Hạo như vậy đành nằm ở trên lồng ngực hắn nhẹ nhàng nói.

- Cái này... có thể.

Diệp Hạo không thể nói là không được?

Như vậy sẽ rất đả kích người ngọc trong lòng.

- Vậy ngươi nói chúng bảo bảo sẽ giống ngươi hay giống ta đây?

Từ Băng Sương vừa nói ngón tay cũng đang vẽ các vòng tròn trên ngực Diệp Hạo.

- Ta cảm thấy bảo bảo của chúng ta sẽ giống ngươi và giống ta.

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói. Giống Từ Băng Sương là đương nhiên rồi. Bởi vì bảo bảo là nàng sinh mà. Nếu không giống Diệp Hạo thì chết thật.

- Như vậy sao.

Từ Băng Sương nói xong hai mắt cũng nheo lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất.

Diệp Hạo nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Từ Băng Sương. Những năm này Từ Băng Sương sở dĩ lạnh lùng như băng phần lớn là bởi vì năm đó gia tộc xảy ra thảm sự. Nàng dùng sự lạnh lùng để làm tầng ngăn cách cho mình. Nàng sống thật không dễ dàng gì.

Chính do biết được điều này nên Diệp Hạo mới thương tiếc Từ Băng Sương. Mà khi Diệp Hạo cùng Từ Băng Sương đang nghiên cứu thảo luận nhân sinh đại sự, Thần Vực lại bởi vì Viêm Hoàng tông hủy diệt Tư Mã nhất tộc mà sôi sùng sục. Phải biết Tư Mã là thế lực Chuẩn Hoàng cấp!

Kết quả nói hủy diệt liền hủy diệt.

- Viêm Hoàng tông đang phá hư quy tắc.

- Chúng ta bây giờ dù là thủ đoạn Vương cấp cũng không thể vận dụng, dựa vào cái gì Viêm Hoàng tông ngay cả thủ đoạn Hoàng cấp còn có thể dùng chứ?

- Chuyện Viêm Hoàng tông phá hư quy tắc không phải là lần một lần hai.

- Lần này cần phải nghiêm trị.

- Chúng ta cùng nhau cáo trạng lên bên trên.

Lần này không những thế gia Chuẩn Hoàng hoảng loạn ngay cả những thiếu niên chí tôn phủ xuống kia trong lòng cũng run rẩy. Bởi vì Viêm Hoàng tông phá hủy quy tắc.

Vào ngày thứ tư Đường Đường đi vào thư phòng Diệp Hạo.

- Công tử, Chu Tổ tìm ngươi.

Đường Đường nhìn thấy y phục của Diệp Hạo cùng Từ Băng Sương đều không chỉnh tề liền hé miệng nở nụ cười. Đối với Đường Đường ngược lại không có chút thẹn thùng nào. Bởi vì nàng sớm đã cùng Diệp Hạo lăn trên giường rồi.

Từ Băng Sương lại mắc cở đỏ bừng cả mặt, trốn trong chăn không ra ngoài. Diệp Hạo mặc y phục xong nói một tiếng với Từ Băng Sương rồi mới theo Đường Đường đi tới phòng khách.

- Chu Tổ, có chuyện gì vậy?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

Đa phần thời gian Chu Tổ đều tu hành, rất ít tìm tới cửa.

- Ta phải rời khỏi.

Chu Tổ nghiêm túc nói.

- Xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Diệp Hạo không khỏi thay đổi.

- Viêm Hoàng tông hủy diệt Tư Mã nhất tộc, chuyện này nháo quá lớn, các đại thiếu niên chí tôn đã cáo trạng lên phía trên, Triệu Tổ bị áp lực quá lớn, bất đắc dĩ bảo ta tạm thời rời khỏi.

Chu Tổ trịnh trọng nói.

Lông mày Diệp Hạo không khỏi nhíu lên.

- Hơn nữa lực lượng Hoàng cấp sau này ngươi phải tránh không thể tiếp tục dùng.

Chu Tổ nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Bởi vì phía trên phái sứ giả giám sát xuống, ai dám động đến lực lượng Hoàng cấp lực, sứ giả giám sát sẽ không chút do dự mà xuất thủ.

- Trận linh cũng không thể dùng?

- Đúng vậy.

- Ta đã biết.

Diệp Hạo trầm giọng nói. Chuyện nháo lớn như vậy, Diệp Hạo không kịp chuẩn bị. Bất quá không sử dụng thì không sử dụng thôi. Hiện tại Viêm Hoàng tông cũng không sợ bất luận kẻ nào.

Sau khi Chu Tổ rời khỏi Diệp Hạo mới đứng dậy về thư phòng.

- Xảy ra chuyện gì?

Lúc này Từ Băng Sương đã ăn mặc chỉnh tề.

- Không có gì.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Sao ngươi lại mặc y phục rồi?

- Bồi ngươi lăn lộn ba ngày ngày, bây giờ còn muốn lăn lộn tiến sao?

Từ Băng Sương trừng Diệp Hạo một nói.

- Ta vẫn còn muốn lăn lộn mà.

- Thân thể của ngươi còn có thể thừa nhận được sao?

- Cái này... Hay là chờ thêm một chút.

Cuối cùng Từ Băng Sương vẫn biết chuyện Viêm Hoàng tông bị nhiều người chú ý vào.

- Vì sao ngươi không nói cho ta?

Từ Băng Sương tìm được Diệp Hạo khi hắn đang dạy bảo đệ tử, đỏ hồng mắt hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận