Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1873: Lấy Thế Đè Người

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Hộ viện quân bắt rất nhiều tu sĩ Thái Hành Thành, sau đó một bộ phận tướng sĩ tiến hành thẩm vấn người bị bắt, một bộ phận tướng sĩ tiếp quản Thái Hành Thành bắt đầu tuần tra.

Mà lúc này, trật tự Thái Hành Thành mới xem như sơ bộ khôi phục.

Hồng Vận nộp một trăm năm mươi Trung Phẩm Tiên Thạch sau đó thuận lợi tiến vào Thái Hành Thành.

- Tại sao ta cảm thấy có chút mộng ảo?

Hồng Vận hơi xúc động nói.

Không cảm khái không được!

Trước đó, Hồng Vận cũng nghĩ liều mạng một lần?

Nhưng trong nháy mắt, tình thế lại thay đổi 180 độ?

Vũ Văn Tịch và đồng đảng của hắn đều bị một mẻ hốt gọn?

Suy nghĩ kỹ một chút tất cả căn nguyên bởi vì A Thải chất vấn đối phương tại sao nhận nhiều Tiên Thạch như vậy mà thôi?

- Đừng nghĩ nhiều.

Diệp Hạo cười nói:

- Đây không phải kết quả tốt nhất sao?

- Đúng, không nghĩ nữa.

Hồng Vận nhẹ gật đầu:

- Giữa trưa chúng ta đi ăn một bữa thật no đi.

- Hảo hảo chúc mừng một chút.

A Hổ có chút hưng phấn nói.

Để hảo hảo chúc mừng nhưng Hồng Vận cũng chỉ dẫn theo Diệp Hạo đi tới một quán rượu nhỏ.

Diệp Hạo cũng mặc kệ.

Hồng Vận gọi một bàn đồ ăn.

A Thải, A Hổ, A Báo đã bao giờ nếm qua mỹ vị bực này, vì vậy ba người không để ý hình tượng ăn như gió cuốn mây tan.

Hồng Vận ngay từ đầu răn dạy, nhưng về sau không quan tâm nữa.

Bởi vì bọn A Hổ ăn rất nhanh.

Sau khi cơm nước no nê, Hồng Vận nói:

- Ta đưa các ngươi đi báo danh.

Nhưng chờ đến lúc đến chỗ báo danh lại được cho biết báo danh lâm thời tạm hoãn.

- Tại sao lại hoãn?

Hồng Vận không hiểu hỏi.

- Đạo Sư phụ trách báo danh chắc đang đi gặp Tôn Thắng Nhân.

Diệp Hạo cười nói:

- Hoãn thì hoãn thôi, vừa vặn ở đây chơi mấy ngày.

- Ta xưa nay chưa từng tới Thái Hành Thành bao giờ.

A Thải hưng phấn nói.

- Ta cũng chưa tới.

Diệp Hạo nhìn A Thải một chút.

- Vậy phải hảo hảo dạo chơi.

A Hổ có chút ngốc ngốc lên tiếng.

Hồng Vận trầm ngâm một chút đưa cho A Thải một Túi Càn Khôn nói.

- A Thải, mấy người các con dạo phố đi, nhớ không được xảy ra xung đột với người khác.

- Phụ thân, còn người thì sao?

A Thải nhận Túi Càn Khôn sau đó hiếu kỳ hỏi.

- Ta có một số việc.

Hồng Vận nói khẽ.

- Phụ thân, người có chuyện gì?

- Một ít chuyện riêng.

Hồng Vận nói tới đây đổi chủ đề, tiếp theo lại giao phó một số điều cần chú ý rồi vội vàng rời đi.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động một đạo thần hồn Phân Thân bám theo Hồng Vận.

Diệp Hạo ngược lại không phải cố ý theo dõi Hồng Vận, hắn cũng lo lắng an toàn của đối phương.

- Đi dạo phố thôi.

A Thải giơ Túi Càn Khôn trong tay hưng phấn hô.

Ba người A Thải, A Hổ, A Báo cho dù đã đặt chân đến Tiên Tôn nhưng những năm nay, bọn họ gần như ở trong bộ lạc, nơi nào thấy qua đại thành trì phồn hoa?

Vì vậy, Tiên Thạch Hồng Vận cho chỉ trong thời gian rất ngắn đã tiêu xài hết sạch.

- Đồ vật Thái Hành Thành cũng quá mắc rồi.

- Đúng đó.

- Ta tưởng mười vạn Tiên Thạch có thể tiêu rất lâu mới hết chứ?

Nhìn bộ dáng ba người A Thải, Diệp Hạo tiện tay đưa cho bọn hắn mỗi người một Túi Càn Khôn.

- Cho các ngươi đây.

Thần niệm ba người quét qua một chút kinh ngạc phát hiện Túi Càn Khôn trong tay mình có ba mươi vạn Trung Phẩm Tiên Thạch.

- Cái này cũng quá nhiều rồi?

A Thải trừng lớn hai mắt lên tiếng.

- Cho chúng ta thật hả?

A Báo nuốt nước miếng một cái, hỏi lại.

- chúng ta không thể nhận?

A Hổ thì vội vàng chối từ.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói:

- Cũng chỉ ba mươi vạn Tiên Thạch thôi, không có gì to tát cả?

- Nhưng.

A Hổ rầu rĩ nói.

- Cho ngươi tiêu xài một chút? Nam nhân mà, phải hào sảng mới đúng.

Diệp Hạo nghiêm mặt nói.

A Hổ chần chờ một chút rồi vẫn nhận lấy.

Ba người A Hổ hưng phấn trắng trợn mua sắm những thứ mình thích.

Đi dạo nửa canh giờ, A Thải thấy một hiệu may chỉ vào đó, nói:

- Chúng ta đi vào mua hai bộ quần áo đi.

- Được.

- Ta đã sớm không muốn mặc da thú nữa rồi.

Ba người hứng thú bừng bừng vọt vào tiệm may.

Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn tên của hiệu may rồi không khỏi ngơ ngác.

- Lưu Vân Thành Y Điếm?

Chẳng lẽ lấy Lưu Vân Ti chế thành quần áo?

Nếu như vậy, y phục này sẽ rất đắt!

Mà lúc này, Diệp Hạo nghe âm thanh ồn ào.

- Mắt ngươi bị mù hả?

Ngay lập tức, một cái tát thanh thúy vang lên.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động đi vào trong đại sảnh, tiếp theo thấy A Thải bụm mặt gò má.

A Thải đỏ mắt nhìn nữ tử đối diện, A Hổ, A Báo thì bị hai thị vệ đè lại.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Hạo mặt âm trầm nói.

- Diệp Công Tử, vừa rồi lúc ta tiến vào không cẩn thận đụng phải cô ta, nhưng cô ta lại nói ta làm bẩn y phục của ả, tiếp theo cho ta một bàn tay.

Vẻ mặt A Thải ủy khuất nói.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua quần áo nữ tử kia.

Váy nữ tử kia thật bị ô uế một khối.

- Quần áo bị bẩn ta giặt cho ngươi là được, ngươi nếu không nguyện ý thì chúng ta sẽ bồi thường.

A Thải nói tiếp.

- Ngươi bồi thường?

Nữ tử kia vẻ mặt cay nghiệt nói:

- Ngươi nói đó.

- Là ta nói.

A Thải lấy can đảm đáp.

A Thải sở dĩ dám nói như vậy bởi vì trong Túi Càn Khôn của nàng còn có hai mươi vạn Tiên Thạch?

Nàng cảm thấy vẫn có thể bồi thường được?

- Ba trăm vạn, lấy ra đi.

Nữ tử kia đưa tay ra trước mặt A Thải nói.

- Ba trăm vạn? Ngươi lừa gạt ai?

A Thải giật mình nói.

- Ta lừa gạt ai?

Nghe vậy, nữ tử kia cười lạnh nói:

- Ngươi biết y phục của ta do cái gì may thành không?

- Quần áo Thất Thải Tàm Ti mà thôi.

Làm cho nữ tử kia không ngờ là lúc này Diệp Hạo mở miệng:

- Dựa theo hình thức thì bộ y phục này cũng hơn một trăm vạn, ngươi há miệng hô ba trăm vạn, chưa thấy qua tiền sao?

- Ngươi nói cái gì đấy?

Một cẩm y thanh niên tiến lên căm tức nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta nói như thế đấy, ngươi nghe quen thì nghe, nghe không quen cũng phải nghe.

Diệp Hạo nhìn về phía hai thị vệ giam cầm A Hổ, A Báo, hai thị vệ kia kêu lên một tiếng đau đớn rồi lui lại mấy bước.

Nhưng sau đó hai người lại chợt xuất hiện bên người cẩm y thanh niên .

- Thiếu gia, vị này rất có thể là một Tiên Vương.

- Thiếu gia, không được cùng hắn xảy ra xung đột.

Nghe thị vệ nói toạc ra thân phận Tiên Vương của Diệp Hạo, sắc mặt cẩm y thanh niên biến đổi.

- Phụ thân ta cũng là Tiên Vương.

- Ngươi lấy thế ép ta à?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm cẩm y thanh niên nói.

- Phụ thân ta là Tiên Vương Trung Giai.

- Vậy ngươi gọi phụ thân ngươi đến đây.

- Phụ thân ta giờ không ở trong thành.

Cẩu Thiên Nguyên nói câu này, âm thanh có hơi yếu.

- Như vậy không phải có nghĩa nếu ta giết ngươi thì phụ thân ngươi cũng không thể giúp ngươi báo thù được rồi?

Nghe Diệp Hạo nói ra những lời này, sắc mặt Cẩu Thiên Nguyên trở nên khó coi. Nhìn thấy Cẩu Thiên Nguyên bị trấn trụ, Diệp Hạo nhìn về phía cô gái, nói.

- Bộ y phục này của ngươi dựa theo giá thị trường cũng hơn một trăm vạn, huống chi ngươi mặc vào thời gian dài như vậy, trừ hao mòn cũng một trăm vạn.

Diệp Hạo dừng một chút nói tiếp.

- Nhưng vừa rồi chính ngươi lại mở miệng nói ba trăm vạn, vậy thì ta dựa theo yêu cầu của ngươi cho ngươi ba trăm vạn.

Diệp Hạo vừa nói vừa đưa cho nữ tử kia một Túi Càn Khôn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận