Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1899: Nhục Nhã

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Thạch Nam chưa bao giờ thấy qua nhiều Không Gian Tinh Thạch như thế.

Nhưng gia hỏa Diệp Hạo này lại vì những đệ tử Hàn Môn mà dùng hơn 3000 viên Thượng Phẩm Không Gian Tinh Thạch.

Gia hỏa này đang nghĩ cái gì thế?

Thạch Nam không thể hiểu được.

- Dù hơn 40 năm này, ta trợ giúp Hàn Môn tăng thực lực không chỉ một cấp bậc, nhưng bọn họ vẫn còn chênh lệch so với các Thế Gia truyền thống.

Diệp Hạo nhẹ giọng nói.

- Đây cũng là lý do tại sao ta tập trung vào việc phát triển bọn họ.

- 3000 bộ lạc đều có hệ thống Vương Cấp đỉnh phong công phòng nhất thể, mà nếu bất kỳ trận pháp của bộ lạc nào sắp bị đánh vỡ, trận pháp mà ta bố trí trong Địa Mạch sẽ kết nối với toàn bộ trận pháp của các bộ lạc, trong thời gian ngắn có thể bộc phát ra công kích Đệ Nhất Cảnh.

- Trận Đạo của ngươi đột phá đến Đệ Nhất Cảnh?

Tử Đế từ trong lời nói của Diệp Hạo nhạy bén phát hiện.

Diệp Hạo nhẹ nhàng gật đầu.

- Gia hỏa ngươi làm sao đột phá thế?

Thạch Nam mở to hai mắt nhìn.

- Muốn đột phá thì đột phá thôi.

Diệp Hạo trừng mắt nhìn lại nàng.

- Ngươi cũng giúp Thánh Đức Thư Viện chúng ta bố trí đi.

Tử Đế suy nghĩ một hồi, nói.

- Thánh Đức Thư Viện các ngươi có nhiều cao thủ tọa trấn như vậy, bố trí Trận Pháp đâu có bao nhiêu giá trị.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ta không muốn chuyện ở Quang Minh Học Viện tái diễn ở Thánh Đức Thư Viện.

Tử Đế nhìn Diệp Hạo, nghiêm túc nói.

- Vậy cô phải đưa bản đồ Trận Pháp của Thánh Đức Thư Viện cho ta, đồng thời trao cho ta toàn quyền phụ trách.

Diệp Hạo cân nhắc một hồi rồi nói.

- Điều này không thành vấn đề.

- Cô không lo lắng ta giở trò gì à?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi lại.

Đưa toàn bộ bản đồ trận pháp của Thánh Đức Thư Viện cho Diệp Hạo, nếu như Diệp Hạo nếu có dị tâm, Thánh Đức Thư Viện tổn thất không thể tưởng tượng nổi đâu.

- Ta không cảm thấy ngươi đầu tư một đống vào người Hàn Môn là vì quyền thế.

Tử Đế bình tĩnh nói.

Diệp Hạo muốn quyền thế?

Tử Đế không nhìn ra.

Mà nếu hắn muốn quyền thế, Tử Đế sẽ cho, thậm chí Tử Đế không ngại bồi dưỡng Diệp Hạo như Viện Trưởng tiếp theo.

Nhưng thông qua quen biết ngắn ngủi với Diệp Hạo, Tử Đế phát hiện đối phương không có hứng với quyền thế.

- Kiến tạo trận pháp Thánh Đức Thư Viện, ta không thể tự móc tiền túi đâu.

Diệp Hạo dời chủ đề.

Nếu Tử Đế đã tin tưởng bản thân như thế, Diệp Hạo không thể để nàng thất vọng.

- Cần vật liệu Trận Đạo gì, đưa cho ta danh sách là được.

Tử Đế nhàn nhạt nói.

- Được.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Lần này, 600 học sinh từ Thái Hành Vực cơ hồ đều là Hàn Môn.

Tử Đế đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

- Những học sinh này hiện tại bị bài xích, vì thế ta chuyên môn vì bọn họ an bài một tòa ký túc xá.

- 600 học sinh này ta sẽ tự mình bồi dưỡng.

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Vậy thì gọi Tân Nhất Ban đi.

Tử Đế nhìn Diệp Hạo nói.

- Về sau ngươi cần tài nguyên gì cứ nói với Thạch Nam, Thạch Nam sẽ cùng Trưởng lão chưởng quản nội phủ sắp xếp.

- Cái này cô cũng không làm chủ được à?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi.

Tử Đế trầm mặc không nói.

- Chuyện tài nguyên coi như xong.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Tài nguyên 3 ức tu sĩ kia ta đều bao hết, cũng không quan tâm đến 600 học sinh này.

- Được.

Tử Đế gật đầu.

Khóe miệng Diệp Hạo giật một cái.

Đáp ứng quá dứt khoát thế..

- Ta đi nhìn những học sinh kia đây.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ta dẫn ngươi đi.

Thạch Nam lúc này mở miệng.

Mới vừa đi ra khỏi thư phòng Tử Đế, Thạch Nam đã tò mò hỏi.

- Những Thời Gian Tinh Thạch kia, ngươi lấy ở đâu thế?

- Vừa nãy ngươi nói Cấm Địa?

Diệp Hạo không đáp mà hỏi ngược lại.

- Bên trong Cấm Địa có Thời Gian Tinh Thạch?

- Trong đó ngoại trừ có Thời Gian Tinh Thạch còn có đủ loại tài nguyên trân quý khác nữa.

- Mỗi Cấm Địa đều có sao?

- Đúng vậy.

- Vì sao trong Cấm Địa lại có nhiều tài nguyên trân quý vậy?

- Bởi vì trong đó có một vài gia hỏa thọ nguyên không còn nhiều.

- Cấm Địa có thể trì hoãn tuổi thọ?

- Đúng, thời gian trôi qua trong Cấm Địa rất chậm.

- Vậy vì sao các ngươi không tiến đánh Cấm Địa?

- Cấm Địa là nơi sống của mấy lão gia hỏa kia, người nào chán sống mới đi đến đó.

- Cầm trong tay Thần Linh Pháp Chỉ cũng không được?

- Đã từng có một Thế Lực cầm Thần Linh Pháp Chỉ đi qua, nhưng không ai ngờ đến đám gia hỏa kia không khuất phục, tình huống bất đắc dĩ Thế Lực kia phải vận dụng Thần Linh Pháp Chỉ, Thần Linh Pháp Chỉ tiêu diệt được một nhóm gia hỏa kinh khủng, nhưng càng nhiều gia hỏa tới san bằng Thế Lực kia.

- Muốn san bằng Cấm Địa không có ba tấm Thần Linh Pháp Chỉ thì không làm được.

- Có thể nói chỉ có thế lực có cao thủ thành Thần mới đi được, bất quá lúc đó Cấm Địa sẽ thỏa hiệp đưa ra chút tài nguyên.

Diệp Hạo nghĩ một hồi, trong mắt lộ ra ý động.

- Ngươi không phải muốn đi đấy chứ?

Thạch Nam nhìn thần sắc của Diệp Hạo, không khỏi lên tiếng hỏi.

- Không… không có.

Diệp Hạo cười đáp.

- Ta khuyên ngươi tuyệt đối không nên thử nghiệm.

Thạch Nam cảnh cáo.

- Ngươi muốn vào Cấm Địa, cho dù Viện Trưởng cũng không dám xâm nhập đi cứu ngươi. Đám gia hỏa kia vì mạng sống, cái gì cũng có thể làm.

- Ta biết rồi, ngươi nhìn ta giống người lỗ mãng vậy sao?

Diệp Hạo nhún vai.

. . .

Trước cửa ký túc xá Hàn Môn.

Mười mấy thanh niên mặc cẩm y cản một thiếu nữ người mặc thú bào lại.

- Tiểu muội muội, ngươi đi đâu thế?

Trên mặt thiếu nữ kia lộ ra bối rối.

- Ta… các ngươi tránh ra.

Thiếu nữ kia nói xong phóng về phía trước, nhưng nhóm thanh niên đâu để cho nàng lao ra.

Nhìn thiếu nữ như cừu non bất lực dưới công kích của nhóm thanh niên, vài thanh niên đứng xa xa không nhịn được xông tới, nhưng bọn họ mới vọt tới được một nửa đã bị một thanh niên ngăn lại.

- Cút.

Những binh sĩ Bộ Lạc làm sao nghe lời thanh niên này đây.

Nhìn thấy bọn họ không nghe mà xông về phía trước, thanh niên kia đánh tới một quyền.

A!

A!

A!

10 thanh niên bộ lạc giống như con diều vô lực rơi xuống phía sau.

Vừa mới rơi xuống đất đã nhao nhao thổ huyết.

- A Hổ.

- Tiểu Nguyên.

- A Bưu.

Một vài thanh niên vội vàng tiến lên.

Khi dìu đỡ mới phát hiện đám người A Hổ đều bị trọng thương.

Lúc này, thanh niên kia lộ ra thần sắc cao ngạo nhìn bọn hắn, nói.

- Một nhóm đồ chơi ti tiện, cũng dám xuất thủ với lão tử?

- Ta giết ngươi.

A Báo kiểm tra phát hiện xương sườn A Hổ gãy mất ba cái, đỏ cả con mắt quát.

Thế nhưng A Báo mới vừa vọt tới trước mặt thanh niên, hắn đã tưng một cước đá A Báo ngã trên mặt đất, rồi dẫm một cước lên ngực hắn.

- Giết ta? Rác rưởi ngươi cũng xứng?

- A Báo.

Thiếu nữ bị ngăn lại la lên.

A Báo gắng sức vùng vẫy một hồi, vẫn khônh thể giằng co.

- Giãy dụa đi, thấy ngươi càng giãy dụa, ta càng hưng phấn.

Thanh niên kia ha ha cười nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận