Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2753: Không Phải Lương Nhân

- Lần này ngươi góp công nhiều nhất, bởi vậy tài nguyên của Liệt Hỏa Thần Sư kia cho ngươi.

Tiểu Lục chỉ vào chùm sáng lớn nhất nói.

- Các ngươi không có ý kiến chứ?

Diệp Hạo nhìn về phía hai người Hứa Kiệt Thăng, Liêu Hồng nói.

- Không ý kiến.

Hứa Kiệt Thăng vừa cười vừa nói.

- Cái này vốn là thứ ngươi nên được.

- Đúng vậy, lần này ngươi góp công nhiều nhất.

Liêu Hồng phụ họa nói.

Diệp Hạo đi tới lấy chùm sáng lớn nhất.

Thần niệm của hắn vừa quét qua đã phát hiện tài nguyên trong chùm sáng này còn nhiều hơn so với cái tên trước đó.

- Đây chính là một con đường phát tài.

Diệp Hạo thầm nghĩ.

Nhưng ngay sau đó hắn lại lắc đầu.

Kiểu giết chóc này quả thực quá tàn nhẫn, bởi vì lần này giết không phải chỉ một người, mà là toàn bộ tu sĩ trong một nền văn minh.

- Chúng ta tách nhau từ chỗ này.

Ngay sau đó Diệp Hạo nói.

- Ta thấy không bằng chúng ta kết minh đi.

Hứa Kiệt Thăng suy nghĩ một chút nói.

- Kết minh?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Đúng vậy, kết minh.

Hứa Kiệt Thăng gật đầu nói.

- Sau khi bốn người chúng ta kết minh, chỉ cần không gặp phải chí tôn đứng đầu, chúng ta có thể chiến thắng.

Mục tiêu của ta không cao, chỉ cần có thể sống sót là được.

- Hiện giờ rất nhiều chí tôn đều chọn kết minh, đơn độc rất có thể sẽ bị rơi vào bẫy.

Liêu Hồng nhẹ nhàng nói.

Diệp Hạo suy nghĩ một chút vẫn từ chối.

- Không cần nói nữa, chúng tôi đã quen đi một mình rồi.

Diệp Hạo vẫn còn chút không tin hai vị này.

- Vậy được rồi.

Liêu Hồng nói xong trong tay liền xuất hiện một linh phù.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo nhận lấy, tò mò hỏi.

- Đây là cái gì?

- Đây là thông tin phù mà ta luyện chế, chỉ cần chúng ta không cách quá xa, nó có thể giúp chúng ta liên lạc được.

Liêu Hồng nhẹ nhàng nói.

- Được, có duyên gặp lại.

Diệp Hạo nói xong lập tức cất đi.

- Cũng cho ngươi một cái.

Liêu Hồng vừa nói vừa đưa cho Tiểu Lục một thông tin phù.

- Ta sẽ nhớ các ngươi.

Tiểu Lục thổn thức nói

Liêu Hồng cười cười.

- Có duyên gặp lại.

Sau khi Tiểu Lục và Diệp Hạo đi được một khoảng, Diệp Hạo mới nói.

- Ngươi đưa linh phù kia cho ta.

Tiểu Lục dù không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa linh phù cho Diệp Hạo.

- Sao vậy?

- Ngươi cho rằng đây chỉ đơn giản là thông tin phù thôi sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Chẳng lẽ không đúng?

Tiểu Lục không hiểu hỏi.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động đánh giữa không trung một loại đan ấn, khi đan ấn được khắc trên linh phù, lập tức một đầu lâu giương nanh múa vuốt xuất hiện.

Tiểu Lục giật mình.

- Đây là cái gì?

- Đây là một loại độc tố thần kinh mãn tính.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ngay lúc chúng ta đưa tay chạm đến khối linh phù này cũng đã trúng độc.

- Vậy sao ta lại không có cảm giác gì?

- Loại độc tố thần kinh mãn tính này vốn dĩ khó có thể phát hiện được, hơn nữa thời gian phát tác cũng rất chậm.

Diệp Hạo nói đến đây, bàn tay đưa lên chạm vào bờ vai của Tiểu Lục, tinh tế cảm nhận một hồi Diệp Hạo cũng phải nhíu mày.

- Tại sao ta không cảm nhận được loại độc tố thần kinh này ở trong cơ thể ngươi?

- Có phải là vì ta có độc thể không?

- Ngươi có…độc thể?

- Đúng vậy.

- Thì ra là vậy.

Trong lòng Diệp Hạo cũng bình thường trở lại.

Độc thể có thể miễn dịch tất cả các loại độc.

- Ngươi nhanh chóng thanh trừ độc tố trong cơ thể ngươi did.

Lúc này đột nhiên Tiểu Lục nhớ ra.

Diệp Hạo gật đầu một cái rồi lập tức vận chuyển Cửu Dương thần công thanh trừ sạch sẽ độc tố thần kinh trong cơ thể.

- Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?

Đợi đến khi Diệp Hạo thanh trừ xong độc tố Tiểu Lục mới hỏi.

- Đơn giản.

Diệp Hạo nói xong liền cắt ra hai sợi tóc rồi thổi vào nó một hơi, hai sợi tóc liền hóa thành bộ dáng của hai người bọn họ.

Tiểu Lục nhìn một hồi kinh ngạc nói.

- Thuật biến hóa này thật thần kỳ, ta cũng không thể phân biệt được thật giả.

Diệp Hạo cười cười rồi đặt linh phù vào trên người hai người bọn họ.

- Bây giờ chỉ cần ngồi nhìn hai tên kia tìm đường chết như thế nào.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sau đó Diệp Hạo và Tiểu Lục cùng núp trong bóng tối, còn hai thân ảnh do sợi tóc biến thành lại ngênh ngang đi tìm cơ duyên ở nơi này.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Vào ngày thứ ba.

Hai bóng người này tìm được một gốc thần thụ khổng lồ.

- Đây là Hoàng Hạnh?

Tiểu Lục đang núp trong bóng tối hoảng sợ nói.

- Hoàng Hạnh chính là thần quả khó có thể kiếm được.

Diệp Hạo mừng rỡ nói.

Khi Diệp Hạo chuẩn bị hiện thân đi hái Hoàng Hành, bỗng một âm thanh cười to càn rõ vang dội khắp nơi này.

- Hoàng Hạnh, không ngờ chúng ta lại được gặp một gốc thần thụ Hoàng Hạnh.

Ngoài Hứa Kiệt Thăng ra thì còn ai?

Lúc này thân ảnh Diệp Hạo do tóc hóa thành nghi ngờ nhìn Hứa Kiệt Thăng nói.

- Tại sao các ngươi lại ở nơi này?

- Nói đến đây chúng ta còn phải cảm ơn Diệp huynh, nếu không phải nhờ ngươi, chúng ta còn không thể gặp được Hoàng Hạnh.

Hứa Kiệt Thăng vừa nói xong, thái độ lập tức thay đổi.

- Về phần vì sao chúng ta lại ở chỗ này, vậy phải cảm ơn linh phù trên người ngươi.

- Linh phù?

Diệp Hạo nói xong liền triệu hoán ra lệnh bài mà Liên Hồng đưa cho hắn.

- Đây là truy tung linh phù?

- Nó cũng không phải là truy tung linh phù, nói đúng hơn tên của nó là mệnh độc phù.

Liêu Hồng cười khanh khách nói.

- Có lẽ ngươi không nhận ra mình đã trúng kịch độc nhỉ?

Sắc mặt Diêp Hạo hoàn toàn thay đổi.

- Trúng độc?

Hắn vừa vận chuyển pháp lực sắc mặt liền đỏ lên, rồi quang quác một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Liêu Hồng thấy một màn như vậy cười ha hả.

- Ban đầu nếu ngươi không vận chuyển công pháp, có lẽ đã có thể sống lâu hơn mọt chút, nhưng bây giờ ngươi chỉ còn vỏn vẹn một chút thời gian độc sẽ phát tác giết chết ngươi.

- Các ngươi tại sao có thể hèn hạ như vậy?

Tiểu Lục tức giận nói.

- Hèn hạ? Tiểu cô nương, đã đến nơi này, ngươi còn để ý tới nhân từ? Ngươi đang đùa với ta đấy hả?

Liên Hồng vừa nói vừa đi đến phía Tiểu Lục.

- Hôm nay tỷ tỷ sẽ cho ngươi một bài học, ở nơi này, nhân từ hoàn toàn không đáng một đồng.

- Đưa bọn hắn lên đường đi.

Hứa Kiệt Thăng nói xong ra tay về phía Diệp Hạo. Nhưng khi thân ảnh Diệp Hạo bị chém thành mảnh vỡ, sắc mặt Hứa Kiệt Thăng lập tức thay đổi. Bởi vì dù Diệp Hạo có yếu thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào ngay cả sức lực đánh trả cũng không có.

Đúng lúc này một vòng đao mang sáng chói phá vỡ trời cao.

Diệt Hồn đao!

Linh hồn của Hứa Kiệt Thăng và Liên Hồng lập tức bị trọng thương. Không phải vì hai vị này không thể chịu nổi.

Chủ yếu là vì khi bọn họ chém giết Diệp Hạo và Tiểu Lục, họ đã vận dụng toàn bộ lực lượng vào đòn thần thông mạnh nhất.

Lúc Diệp Hạo ra tay cũng là lúc sức bọn họ đã cạn, lực mới chưa bổ sung.

Khi này bọn họ căn bản không thể chống đối được.

Linh hồn bị thương, ý thức của bọn hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Đúng lúc này Tiểu Lục cũng xuất thủ, hai thân ảnh cự mãnh há miệng nuốt hai người bọn hắn vào.

Khi hai cự mãnh kia biến mất, toàn thân Hứa Kiệt Thăng và Liên Hồng cũng đều xám ngắt.

- Diệp Hạo, ngươi chọn một đi.

- Xếp hạng của ta đã cao rồi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Không được, lần này ngươi cũng góp công sức vào.

Tiểu Lục nghiêm túc nói.

- Mẫu thân ta đã nói, không được chiếm tiện nghi của người khác.

- Vậy lần sau thì sao?

Diệp Hạo thử thăm dò.

- Nếu ngươi không muốn, ta cũng không cần.

Tiểu Lục quyệt miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận