Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 1371: Sống cũng không có ý nghĩa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên; Hám Thiên Tà Thần

-----------------------

Hỏa Ly Lão Tổ nghiêm nghị.

Hắn rõ ràng, Cô Độc nói giết người không phải giết hai ba người.

- Sẽ không.

Hỏa Ly Lão Tổ bảo đảm.

Thực ra, xét về thực lực, Hỏa Ly Lão Tổ không kém Cô Độc.

Nhưng Lão lại làm không được như Cô Độc bỏ qua sinh tử bản thân.

Có câu nói thế này.

Không nên đánh nhau với thằng liều mạng

Cô Độc thuộc về loại liều mạng kia.

Lúc này, trong trường thi, thần sắc Hỏa Ly trở nên ngưng trọng.

Mà một khắc này, thân ảnh Cô Độc xuất hiện giữa không trung.

Nhìn thấy Cô Độc, sắc mặt Hỏa Ly cuồng biến:

- Lão Tổ nhà ta đâu?

Ba!

Hỏa Ly che gò má, tâm thần run rẩy kịch liệt:

- Ngươi giết Lão Tổ?

- Cô Độc, ngươi sao lại ra tay với vãn bối?

Lúc này, thân ảnh Hỏa Ly Lão Tổ cũng xuất hiện, khi hắn nhìn thấy Cô Độc đánh Hỏa Ly một bàn tay, tức giận nói.

- Ta đánh hắn bởi vì nhân phẩm của hắn quá thấp kém.

Cô Độc thản nhiên nghênh đón ánh mắt của Hỏa Ly Lão Tổ nói:

- Năm đó chúng ta tuổi nhỏ tranh phong thua, nhưng ai cũng không như hắn, đã thua còn hung hăng càn quấy như vậy.

Hỏa Ly Lão Tổ lườm Hỏa Ly một cái, trong mắt lưu từng trận hàn mang:

- Phế vật.

Khắp khuôn mặt Hỏa Ly đắng chát.

- Theo ta.

Hỏa Ly Lão Tổ vung tay lên cuốn theo Hỏa Ly lập tức rời khỏi nơi này.

Sau khi Hỏa Ly Lão Tổ rời đi, Cô Độc nhìn Diệp Hạo nói:

- Ngươi đi theo ta.

Thân hình Diệp Hạo lóe lên xuất hiện bên cạnh Cô Độc.

Sau một khắc, thân ảnh hai người biến mất.

- Sau lưng Diệp Thiên không ngờ là Cô Độc Bán Thần?

- Ta nghe nói Diệp Thiên không phải Tu Sĩ Tứ Trọng Thiên, làm sao quen biết Cô Độc?

- Cửu Trọng Thiên Bán Thần hai bên có liên hệ, Diệp Thiên biết Cô Độc cũng rất bình thường.

Trên bầu trời.

Hai thân ảnh đứng sóng vai.

- Ngươi đi Cửu Trọng Thiên?

- Ừm.

- Có cảm nghĩ gì?

- Có đôi khi hứa hẹn như một tờ giấy trắng, thứ ân tình này chưa hẳn có tác dụng.

Diệp Hạo suy nghĩ nói.

- Cho nên phải cố gắng đề cao thực lực của mình đi.

Cô Độc vỗ vai Diệp Hạo nói.

- Tiền bối, kế tiếp ngươi có dự định gì?

Diệp Hạo nhìn Cô Độc nói.

- Vừa rồi giao thủ với Hỏa Ly Lão Tổ hắn đưa ta một quyển Thần Thư.

Cô Độc nói, trong tay xuất hiện một quyển Thần Thư.

- Thần Thư?

Diệp Hạo giật mình hỏi.

Trong tay Cô Độc kim quang lóe lên xuất hiện một quyển cổ thư.

- Ta có thể xem không?

- Có thể.

Diệp Hạo nhận lấy cuốn cổ thư trong tay Cô Độc tùy tiện mở ra:

- Văn tự này ta từ trước tới nay chưa từng gặp qua.

- Ta cũng vậy.

Cô Độc nhẹ giọng nói:

- Nhưng có thể khẳng định ——quyển cổ thư này không đơn giản.

- Đây là Sinh Tử kinh.

Lúc này, Tạo Hóa Thụ trong thức hải Diệp Hạo lên tiếng.

- Sinh Tử Kinh?

- Sinh Tử Kinh đã từng tại Cửu Trọng Thiên oanh liệt một thời.

Tạo Hóa Thụ với một loại ngữ khí ngưng trọng:

- Lúc ấy, Tu Sĩ vận dụng quyển kinh văn này quét ngang Cửu Trọng Thiên, cho dù Thiên Kiêu kinh diễm cỡ nào cũng thua dưới tay Sinh Tử Kinh.

- Làm sao ngươi biết?

Diệp Hạo rất kinh ngạc hỏi.

- Bởi vì thế gian này ta đều biết tất cả tạo hóa.

Tạo Hóa Thụ bình tĩnh đáp.

- Ngươi thể xem hiểu văn tự trong quyển kinh văn này không?

- Ngươi muốn tu luyện?

Diệp Hạo liếc Tạo Hóa Thụ một cái.

Sinh Tử Kinh!

Ai không muốn luyện.

- Cho ta mười đạo thần quang.

Tạo Hóa Thụ nói.

- Chỉ có một đạo thần quang.

Diệp Hạo cò kè mặc cả.

- Chín đạo.

- Một.

- Ngươi đừng có mà cò kè mặc cả như thế?

- Chỉ là văn tự đơn giản mà thôi.

- Văn tự đơn giản?

Tạo Hóa Thụ kinh ngạc nói:

- Ngươi có biết cái này dùng thần văn viết hay không?

- Thật là Thần văn?

- Nói nhảm.

- Vậy ngươi truyền thụ cho ta Thần văn đi?

- Ta cũng chỉ biết một chút.

Tạo Hóa Thụ suy nghĩ nói:

- Văn tự trong bản kinh văn ta có thể không hiểu rõ toàn bộ.

Diệp Hạo, từng tờ từng tờ mở ra kinh văn.

- Ngươi biết hay sao?

Cô Độc nghỉ ngờ hỏi.

- Biết một chút xíu.

Diệp Hạo không nói đầy đủ .

- Vậy ngươi mau nhìn xem.

Cô Độc vội vàng nói.

Hắn đã nghiên cứu qua.

Nhưng không nhận ra chữ nào.

Cho dù không biết Cô Độc cũng không phải không thể tu luyện, chỉ dựa vào mình lý giải sợ rằng có chút sai lầm

Đến khi Diệp Hạo liếc bí tịch này một lần, Tạo Hóa Thụ suy nghĩ rồi truyền nội dung phía trên truyền thụ Diệp Hạo.

Diệp Hạo nhắm mắt lại, chậm rãi cân nhắc từng chữ ẩn chứa áo nghĩa.

Dần dần, trong mắt hắn giống như nhìn thấy một thân ảnh kinh khủng hướng phía trước đánh ra một quyền.

Kinh khủng quyền ý làm cho chúng sinh không còn ý định tử vong.

Mà khi Diệp Hạo đang thể ngộ, trong mắt Cô Độc kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn thấy trên người Diệp Hạo xuất hiện từng đợt khí tức tử vong, loại khí tức này làm cho sâu trong nội tâm Cô Độc dâng lên một loại cảm giác nguy hiểm.

Khoảng một khắc đồng hồ trôi qua, Diệp Hạo mới mở mắt. Sau đó, Diệp Hạo giam cầm một sợi thần niệm điểm vào mi tâm Cô Độc.

Cô Độc không phản kháng.

Loại hành vi này của Diệp Hạo có chút làm càn.

Nhưng Cô Độc lại không cảm thấy có gì sai.

Bởi vì hắn rõ ràng Diệp Hạo sớm muộn cũng vượt qua chính mình.

Cô Độc nhắm mắt cảm nhận.

Càng thưởng thức khắp khuôn mặt hắn càng chấn kinh.

- Đây là chân chính thần văn?

Cô Độc hỏi.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Đáng tiếc thiếu khuyết hạ quyển.

Cô Độc có chút tiếc nuối.

- Hạ quyển quá mức trân quý.

Diệp Hạo khẽ lắc đầu.

Hạ quyển là Sinh Kinh!

Sinh Kinh có thể để cây khô nở hoa;

Sinh Kinh có thể để vong linh sống lại;

Sinh Kinh có thể vượt qua sinh tử.

- Một quyển Tử Kinh này có thể để cho ta thưởng thức cả đời.

Cô Độc nhẹ giọng nói.

- Ừm.

Diệp Hạo gật đầu.

Quyển Tử Kinh này kinh khủng hơn bất cứ Thần Thông nào của Diệp Hạo.

Nếu học được thì sức chiến đấu chắc chắn sẽ bạo tạc tăng trưởng.

- Cảm ơn!

Cô Độc nghiêm túc nói với Diệp Hạo.

- Tiền bối nói gì thế?

Diệp Hạo vội vàng nói.

- Nếu không phải ngươi cho ta quyển kinh văn này, ta tin dù ta dành cả đời chưa hẳn có thể hiểu được.

Cô Độc nói.

- Như vậy người nói cảm ơn phải là ta.

- Không phải.

Cô Độc nhìn Diệp Hạo nói:

- Đi đến ta tình trạng hôm nay, ta đã hết hi vọng đột phá, bây giờ không có cái gì truy cầu. Có lẽ ngươi không biết, hôm nay ta muốn cùng Hỏa Ly Lão Tổ đồng quy vu tận.

- Tiền bối.

- Đời ta không người thân, không thê tử, không có bằng hữu, cái gì cũng không.

Cô Độc ung dung nói:

- Ta sống sớm đã không có ý nghĩa gì, hiện tại, có bản Tử Kinh này, ta rốt cuộc tìm được ý nghĩa tiếp tục sống.

- Tiền bối, con đường phía trước đã không còn hả?

Diệp Hạo suy nghĩ hỏi.

- Không còn.

Cô Độc gật đầu nói:

- Trên thực tế, Tiên Vương Đỉnh Phong đến Thần cảnh, chính mình mạnh mẽ mở ra một con đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận