Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2671: Thanh Khâu Người Tới

- Thành vệ quân đến thì đã sao? Bọn họ đến cũng phải giảng đạo lý.

Trung niên lưng hùng vai gấu đỏ cả mắt nói.

- Dừng tay.

Không thể không nói hiệu suất làm việc của thành vệ quân rất cao, chỉ trong ngắn ngủi vài hơi thở đã chạy tới.

Một chi thành vệ quân bao vây trung niên kia lại, bọn họ cầm trong tay chiến kiếm ánh mắt lẫm liệt nhìn trung niên kia.

Từ đáy mắt người trung niên kia lóe lên một chút hoảng hốt, nhưng trên mặt hắn vẫn không hề biểu lộ ra một chút gì.

- Phụ thân.

Một thiếu niên người mặc vải bố có chút sợ hãi giật giật áo trung niên kia.

Người trung niên kia nhìn thoáng qua thiếu niên rồi nói khẽ.

- Không cần lo lắng.

- Còn không mau buông tay?

Đội trưởng nhóm thành vệ quân quát lớn.

Phùng Luân liếc mắt là có thể nhìn ra được hai người này thuộc Tông Hùng nhất tộc. Đối với Yêu tộc, tướng sĩ Viêm Hoàng tông chưa đến mức ác cảm, nhưng cũng đồng thời không có bao nhiêu hảo cảm.

Đây là do khác biệt về tộc đàn.

Trung niên kia hậm hực buông lỏng tay ra. Dược Tài hành lão bản chỉnh sửa lại y phục đang bị nhăn rồi lạnh lùng nói.

- Đánh người, Tông Hùng này gây chuyện ở trong thành, xin mọi người có thể bắt hắn lại.

- Ta không gây chuyện.

Trung niên kia kia vội vàng nói.

- Lão bản ngươi cố tình lừa chúng ta.

- Xảy ra chuyện gì?

Phùng Luân trầm ngâm một chút vẫn hỏi ra.

Viêm Hoàng tông có chế độ điều lệ vô cùng nghiêm khắc. Phía trên thành vệ quân còn có giám sát ngự sử nữa. Nếu bọn họ xử lý bất công, giám sát ngự sử sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

- Đại nhân, ngươi nhìn huyết sâm bọn ta bán đi.

Trung niên kia vội vàng đưa một gốc huyết sâm tới cho Phùng Luân.

- Đây rõ ràng là thượng phẩm huyết sâm, nhưng hắn lại kêu ngay cả trung đẳng cũng chưa đạt tới.

- Ngươi bán cho chúng ta huyết sâm là như vậy sao?

Nghe vậy lão bản kia trách cứ.

- Không phải chắc?

Phùng Luân nhìn lão bản một cái, để ý thấy tia bối rối trong ánh mắt của hắn.

- Luật pháp Hoành Viễn thành như thế nào ta nghĩ ngươi biết rất rõ, thừa dịp bây giờ còn chưa làm lớn chuyện, ngươi tốt nhất nên nói rõ ràng chuyện này ra. Nếu không chờ đến lúc dính vào Thương Nghiệp đường, cũng không phải chỉ đơn giản là phạt tiền nữa, cửa hàng của ngươi cũng sẽ bị phong tỏa.

Lão bản kia bị giật mình.

- Cái này... cái này.

- Nói.

Phùng Luân quát lớn.

- Là ta lừa bọn họ.

Lão bản kia ấp úng nói.

Phùng Luân có chút thất vọng nhìn lão bản kia, ngay sau đó lại nhìn về phía đôi phụ tử Tông Hùng kia.

- Những năm này các ngươi tổng cộng bán bao nhiêu gốc huyết sâm cho hắn?

- Ba trăm hai mươi ba gốc.

Trung niên kia suy nghĩ một chút nói.

- Như vậy đi, bây giờ ngươi bổ sung đầy đủ giá chênh lệch của huyết sâm, đồng thời bồi thường thêm cho đối phương ba mươi vạn thần thạch, chuyện này coi như kết thúc, được không?

Phùng Luân nhìn lão bản nói.

Sắc mặt lão bản cực kỳ khó coi nói.

- Ta đồng ý bổ sung phần giá chênh lệch của huyết sâm, nhưng có thể không cần bồi thường được không?

- Ta nói kết thúc là giữa ngươi với vị này, Thương Nghiệp đường sẽ còn dính vào chuyện này, tiếp theo sẽ bắt đầu xử phạt đối với ngươi.

Phùng Luân thản nhiên nói.

Lão bản không khỏi ngây ngẩn cả người.

- Mong đại nhân hạ thủ lưu tình.

- Luật pháp của Viêm Hoàng tông không phải trò đùa, ngươi xúc phạm, đương nhiên phải chấp nhận trừng phạt.

Phùng Luân vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Ngươi không chấp nhận hòa giải cũng được, ta sẽ giao vụ này cho Thương Nghiệp đường.

- Ta nhận, ta nhận, ta nhận.

Lão bản vội nói.

Một lát sau lão bản kia đưa một túi càn khôn cho người trung niên kia.

- Đây là phần giá chênh lệch của huyết sâm cùng với bồi thường của ta, ngươi xem thử đủ chưa?

Thần niệm người trung niên kia quét qua một lần rồi gật đầu, lúc này hắn nhìn về phía Phùng Luân nghiêm mặt nói.

- Đa tạ đại nhân vì ta chủ trì công đạo.

- Chỉ cần các ngươi tuân thủ luật pháp ở địa phận Viêm Hoàng tông, vậy các ngươi sẽ không cần phải lo lắng bị đối xử bất công.

Phùng Luân nhìn trung niên kia trầm giọng nói.

- Lúc đầu ta cho rằng ở địa phận Viêm Hoàng tông sẽ bị đối xử bất công, không ngờ Viêm Hoàng tông lại khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác.

Để Phùng Luân không ngờ rằng người trung niên kia lại nói như vậy.

- Ngươi.

Phùng Luân nghi ngờ nói.

Trung niên kia khẽ cười cười, sau một khắc liền hóa thân trở thành một thân ảnh khôi ngô, mặc dù trên người hắn không tỏa ra khí tức kinh người, nhưng lại khiến Phùng Luân có một loại cảm giác bị áp chế cực mạnh. Cùng lúc đó thiếu niên đi theo người trung niên kia cũng hóa thân thành một đồng tử, mà trên thân đồng tử này lạ tràn ra chấn động Thần Vương cấp, trong lúc phất tay cũng đủ khiến tu sĩ toàn trường phải sợ hãi.

- Ngươi là...?

Phùng Luân lui về phía sau môt bước nói.

- Ta đến từ Thanh Khâu.

Trung niên kia thản nhiên nói.

Nghe vậy Phùng Luân hít vào một ngụm khí lạnh. Thanh Khâu?

Đây chính là cấm địa tuyên cổ trường tồn đấy.

- Không ngờ Thanh Khâu người sẽ đến Viêm Hoàng tông ta.

Lúc này Diệp Hạo khôi phục bộ dáng ban đầu, đi nhanh tới.

Trung niên kia không khỏi ngây ngẩn cả người.

- Ngươi là...?

Đồng tử mở miệng nói bên tai hắn.

- Tông chủ, vị này chính là Tông chủ Viêm Hoàng tông, Diệp Hạo.

- Bái kiến tông chủ.

Phùng Luân cùng tướng sĩ Viêm Hoàng tông nhao nhao hành lễ với Diệp Hạo. Lúc nay trung niên kia mới nhận ra, hắn ngưng trọng nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi...?

- Ta đến đây cũng chỉ là trùng hợp.

Diệp Hạo làm sao không hiểu trong lòng vị này đang nghĩ gì.

Nghe Diệp Hạo nói như vậy trong lòng trung niên kia mới bình phục lại. Nếu Diệp Hạo có thể đoán trước được hắn sẽ đến đây, vậy tình báo của Viêm Hoàng tông cũng quá kinh khủng rồi.

- Bạch tông chủ, mời.

Diệp Hạo đưa tay mời nói.

Bạch Minh Huy gật đầu một cái rồi đi theo Diệp Hạo tới phủ thành chủ. Đợi đến khi nếm xong một ngụm trà thơm Bạch Minh Huy mới nhìn Diệp Hạo.

- Diệp tông chủ không lo ta sẽ xuất thủ với ngươi sao?

- Bạch tông chủ sẽ không xuất thủ với ta.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Vì sao ngươi khẳng định như vậy?

Bạch Minh Huy không hiểu nói.

- Dù sao nhất mạch của ta cũng có quan hệ sâu xa với mạch của ngươi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Sâu xa?

Bạch Minh Huy cẩn thận nhìn kỹ Diệp Hạo nói.

- Năm đó khi Thanh Khâu nhất tộc gặp nạn Thời Gian chi chủ đã từng ra tay trợ giúp các ngươi vượt qua cửa ải khó khăn.

- Ngươi có quan hệ gì với Thời Gian chi chủ?

- Thời Gian chi chủ là sư phụ của ta.

Con mắt Bạch Minh Huy hung hăng co rụt lại.

- Ngươi chiếm được truyền thừa của Thời Gian chi chủ?

- Không biết Bạch tộc trưởng tại sao đến đây?

Diệp Hạo lại dời đi chủ đề.

- Cẩu Tôn đại nhân đâu?

Bạch Minh Huy suy nghĩ một chút nói.

- Còn đang bế quan đây.

- Không biết Cẩu Tôn đại nhân có thể ứng phó với liên thủ của sáu đại cấm địa hay không?

- Thanh Khâu các ngươi muốn xuất thủ viện trợ?

- Lão tổ tông Thanh Khâu chúng ta cũng chỉ là cường giả cấm kỵ thông thường, làm sao có năng lực xen vào trận tranh phong cấp bậc này đây.

Bạch Minh Huy lắc đầu.

Diệp Hạo cười không nói.

Cẩu tôn từng nói thực lực của vị lão tổ tông của Thanh Khâu cực kỳ mạnh mẽ, sẽ không thua thời kỳ đỉnh phong năm đó của Cẩu Tôn. Nào có giống kiểu không thể chịu nổi như lời Bạch Minh Huy nói.

- Thời Gian chi chủ sẽ trở về sao?

- Chuyện này ta không có cách nào nói cho ngươi.

Diệp Hạo yên lặng một hồi mở miệng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận