Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3252: Viêm Bạo Thiên Hỏa

- Viêm Bạo thiên hỏa.

- Ngọn lửa này cho dù là trong bảng xếp hạng Thiên hoả cũng sẽ không thấp.

- Thực lực luyện khí của vị này chỉ sợ còn mạnh hơn ta tưởng tượng.

Ngay lúc tu sĩ đang thảo luận, chiến kiếm của Mạc Hủ dần dần hoà tan, tiếp đó Diệp Hạo lấy ra một cây bó bắt đầu gõ mạnh vào thanh chiến kiếm.

Mỗi một lần gõ xuống đều có thể loạt bỏ một chút cặn bẩn.

- Trời ơi, chiến kiếm của Mặc đại sư vẫn còn cặn bẩn?

- Kỳ thật đây là vấn đề xuất hiện trong quá trình chiết xuất, không có bất luận một chuôi chiến kiếm này tinh khiết hoàn toàn, chỉ là càng gần với giới hạn thì càng khó chiết xuất ra thôi.

- Đúng vậy, mỗi lần thanh lọc được một phần trăm, uy lực của chiến kiếm cũng sẽ tăng lên.

Diệp Hạo gõ lên thanh chiến kiếm mười tám lần rồi mới ngừng lại, tiếp đó hắn bắt đầu khắc phù văn trên chiếc chiến kiếm.

Bất luận một chuôi chiến kiếm nào cũng có lực gia trì.

Vì sao có thể gia trì?

Đa phần đều là nhờ phù văn được khắc trên thân chiến kiếm.

Đợi đến khi Diệp Hạo định hình được chiến kiếm, hắn lại khắc một phù văn trên thân chiến kiếm.

Hoàn thành xong tất cả các bước, Diệp Hạo mới ném cho Mạc Hủ.

- Ngươi thử chiến kiếm đi.

Mạc Hủ kích động nhận lấy.

Ngay mới vừa chạm vào tay, hắn đã cảm thấy chuôi chiến kiếm này hoàn toàn khác với trước kia.

Càng có linh tính hơn.

Oanh!

Khi Mạc Hủ thúc giục thanh chiến kiếm hết mức, kiếm ý cuồn cuộn hơn ngàn kilomet, uy lực tăng hơn trước không chỉ gấp ba lần.

Diệp Hạo nhìn Mạc Hủ nói.

- Thanh chiến kiếm này mạnh hơn trước ba đến bốn lần.

Mạc Hủ lắp bắc nói.

- Nếu vậy…

Lông mày Diệp Hạo giương lên nói.

- Bây giờ ngươi nên thanh toán tiền công rồi đấy.

- Ba mươi ngàn vạn.

Mạc Hủ trầm ngâm một chút rồi nói ra giá cả,

- Được.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

Sau khi nhận lấy ba mươi ngàn vạn hoàng thạch, Diệp Hạo phân ra ba trăm vạn hoàng thạch bỏ vào một túi càn khôn rồi đưa cho trung niên râu quai nó nói.

- Cho ngươi.

Trung niên râu quai nón nào dám đồng ý.

- Công tử.

- Đã thoả thuận sòng phải từ trước rồi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta cho ngươi, ngươi cứ lấy đi.

Trung niên râu quai nón chần chờ một chút mới dám nhận.

Lúc này Diệp Hạo lại nhìn về phía mấy người đang xem ở xung quanh nói.

- Chư vị, bây giờ muốn sửa chữa pháp bảo hay muốn tăng tính năng của pháp bảo lên thì có thể tới ghi danh.

- Ta có một cái Định Hải châu, không biết ngươi có thể sửa cho ta không?

Một thanh niên đi tới trước mặt Diệp Hạo nói.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

- Ngươi còn chưa nhìn thấy hàng mà đã dám nói ngươi có thể sửa?

Thanh niên kia không tin nói.

- Cái này bắt nguồn từ việc ta hoàn toàn tin tưởng với thực lực của mình.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Nếu không sửa được, ta bồi thường cho ngươi.

- Được.

Thanh niên kia nói xong liền lấy ra một hạt châu màu xanh lam.

Hạt châu toả ra thuỷ khí mãnh liệt, nhưng phía trên xuất hiện ba vết nứt.

- Đây là Định Thuỷ Châu Quá Khứ cảnh trung kỳ.

Lúc này Diệp Hạo mở miệng nói.

- Muốn chữa trị không có vấn đề, nhưng ngươi cần thanh toán ba mươi ngàn vạn tiền phí.

- Không thành vấn đề.

Thanh niên kia không chút do dự nói.

Diệp Hạo lần nữa vận dụng Viêm Bạo thiên hỏa tiến hành hòa tan, trong quá trình này đồng thời hắn cũng vận dụng Thuỷ Minh thạch tiến hành bổ sung, đợi đến khi hoàn thành cũng là chuyện của nửa canh giờ sau.

- Xong.

Diệp Hạo đưa Định Thuỷ Châu cho thanh niên kia.

Thanh niên kia kiểm tra một phen mới nói.

- Ngươi hoàn thành rồi?

- Ngươi có thể thanh toán tiền phí.

- Nửa canh giờ mà ngươi đã muốn ba trăm vạn tiền phía, có phải hơi cao rồi không?

Ngay sau đó thanh niên kia cau mày nói.

- Trước đó chúng ta đã thoả thuận giá cả, bây giờ ngươi lại nói giá cao, làm sao? Tính chơi ta?

Diệp Hạo không vui nói.

- Chẳng qua là ta cảm thấy ngươi kiếm tiền quá nhanh, nếu không thì như vậy đi, ta cho ngươi ba ngàn vạn?

- Ba ngàn vnaj?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ngươi lặp lại lần nữa coi?

- Ba ngàn vạn, có muốn hay không?

Thanh niên kia nói xong liền ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn rồi xoay người rời khỏi.

Nhưng hắn vẫn chưa đi được mấy bước lại bị một cỗ lực lượng vô hình kéo hắn tới bên cạnh Diệp Hạo.

- Ta cho ngươi đi rồi sao?

Diệp Hạo nhìn thanh niên kia nói.

- Ngươi biết ta là ai không?

Thanh niên kia hoảng sợ nói.

- Gia gia của ta là trưởng lão công hội Luyện Khí.

- Gia gia của ngươi là trưởng lão công hội Luyện Khí thì đã sao chứ?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Có bản lãnh thì gọi gia gia ngươi tới, ta lại muốn xem xem hắn có thể làm được gì?

- Được, đây là do ngươi nói đấy.

Thanh niên kia nói xong liền gửi tin qua ngọc phù.

Lúc này trung niên râu quai nón gật gật góc áo của Diệp Hạo.

- Công tử, thực lực của trưởng lão công hội Luyện Khí đều là Quá Khứ cảnh hậu kỳ, ngươi…

Lời kế tiếp hắn không nói, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng.

- Không sao.

Diệp Hạo mỉm cười nói.

Không qua bao lâu một lão giả mang theo mười trung niên chạy tới nơi này.

Lão giả kia quét mắt toàn trường một cái, tiếp đó ánh mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Hạo.

- Chính là ngươi, giam cầm cháu của ta?

- Cháu ngươi không giữ lời hứa, chẳng lẽ ta không thể giam cầm hắn?

- Cháu của Hàn Thiên Mậu ta mà ngươi cũng dám giam cầm?

Lão giả kia giận tím mặt nói.

- Ta thấy ngươi không muốn lăn lộn ở luyện khí giới này nữa rồi.

- Ngay cả chuyện xảy ra thế nào mà ngươi cũng không thèm hỏi một chút sao?

Diệp Hạo cau mày nói.

- Ta cần hỏi sao? Cháu của ta dfu có không phải nhưng ngươi dám giam cầm hắn, ngươi chính là tự tìm chết.

Lão giả kia thô bạo nói.

- Không biết đợi chút nữa Tống Văn Tử đến ngươi còn có thể nói như vậy nữa không?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Tống Văn Tử?

Ngươi biết phó hội trưởng công hội Luyện Khí chúng ta?

Hàn Thiên Mậu kinh ngạc hỏi.

- Đợi chút nữa ngươi chẳng phải sẽ biết.

Diệp Hạo nhún vai một cái nói.

Hàn Thiên Mậu nhìn thái độ nhàn nhã thoải mái của Diệp Hạo, không biết vì sao trong lòng dâng lên một trận lo lắng.

Mà lúc này một lão giả có khí tức cường đại xé rách không gian xuất hiện ở nơi này.

Khi nhìn thấy lão giả kia, trái tim Hàn Thiên Mậu không khỏi chậm nửa nhịp.

- Phó hội trưởng, ngươi . . . Sao ngươi lại tới đây?

Tống Văn Tử liếc Hàn Thiên Mậu một cái rồi thi lễ với Diệp Hạo nói.

- Diệp công tử, ngươi vội vàng gọi ta đến đây có chuyện gì?

- Định Hải châu của tên này bị hỏng nên nhờ ta sửa hộ.

Diệp Hạo chỉ cháu của Hàn Thiên Mậu nói.

- Trước đó đã thoả thuận tiền phí là ba mươi ngàn vạn, hắn cũng đã đồng ý, nhưng đến lúc ta sửa xong, hắn lại lấy lý do thời gian sửa quá ngắn nên chỉ trả cho ta ba ngàn vạn.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Trong tình huống này sao ta có thể để cho hắn rời đi đây? Bởi vậy ta bắt hắn lại, kết quả tên này phách lối kêu sẽ cho ta đẹp mặt, thế là hắn gọi Hàn trưởng lão công hội Luyện Khí của các ngươi tới.

- Hàn trưởng lão đến không thèm hỏi nguyên do, há miệng ngậm miệng đều muốn giết ta.

- Ta chỉ muốn hỏi còn có thiên lý sao?

Tống Văn Tử nghe đến đây trong lòng tràn đầy lửa giận.

Diệp Hạo không nhưng là ân nhân cứu mạng hắn mà còn là ân nhân cứu mạng lão tổ bọn họ, có thể nói toàn bộ công hội Luyện Khí đều nợ ơn hắn.

Vả lại lão tổ đã từng nói tu vi của Diệp Hạo rất cao, thực lực chắc chắn không thấp hơn Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Nhưng bây giờ Hàn Thiên Mậu lại chọc vào vị tổ tông này.

Trong lòng hắn làm sao không tức giận cho được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận