Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 2869: Tộc Trưởng Đồng Tộc

- Nhân tình này của Tư Mã huynh, ta sẽ nhớ kỹ.

Suy nghĩ thật lâu, Đồng Chiến đứng lên thi lễ với Tư Mã Trác một cía.

Bàn về thực lực, Thành chủ của Nhất Tuyến thành cũng không dưới tộc trưởng Đồng tộc.

Nhưng bây giờ Thành chủ Nhất Tuyến thành người ta dễ dàng thoả hiệp nhượng bộ, tộc trưởng Đồng tộc bọn họ nếu hung hăng đến đây tạo áp lực, đến lúc đó không phải đơn giản chỉ tám trăm vạn mà thôi.

Đồng Chiến rời đi lập tức vội vả trở về Đồng tộc.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Đến ngày thứ mười, Diệp Hạo mở ra hai mắt.

- Thế nào?

Thuỷ Vân Nguyệt lập tức đến bên cạnh Diệp Hạo hỏi.

- Tự ngươi nhìn đi.

Diệp Hạo nói xong liền khống chế một sợi thần niệm điểm vào mi tâm Thuỷ Vân Nguyệt.

Khi Diệp Hạo thu tay, hắn thuận thể bóp cái cằm của Thuỷ Vân Nguyệt một cái.

Thuỷ Vân Nguyệt trừng mắt nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi nghiêm túc cho ta.

Diệp Hạo cười hì hì.

Thuỷ Vân Nguyệt nhắm mắt lại cẩn thận cảm ngộ một phen, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong mắt nàng tràn ngập chấn kinh.

- Ngươi vậy mà thật sự giúp Hồi Nguyên chi thuật tăng lên gấp đôi.

Thuỷ Vân Nguyệt quay qua Diệp Hạo nói.

Trước đó nếu vận dụng Hồi Nguyên chi thuật, chỉ trong một khắc là có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, mà bây giờ vận dụng Hồi Nguyên chi thuật chỉ cần năm phút là có thể làm được.

- Nhờ thôi diễn ta phát hiện bản Hồi Nguyên chi thuật này có hai cuốn, mà cuốn đầu tiên chính là chỉ trong vòng một phút là có thể khôi phục được trạng thái đỉnh phong.

Lời tiếp theo của Diệp Hạo khiến Thuỷ Vân Nguyệt phải kích động.

- Một phút?

- Cuốn thứ hai còn mạnh hơn, thời gian khôi phục chỉ trong vòng nửa phút.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Nếu dung hợp hai cuốn này lại với nhau, chỉ trong vòng ba lần hô hấp là có thể khôi phục được đỉnh phong.

- Ba lần hô hấp là khôi phục được đỉnh phong?

Thuỷ Vân Nguyệt bị hù doạ.

- Chuyện này…

- Có phải khó có thể tưởng tượng nổi phải không?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hiện giờ xem ra lai lịch của bản Hồi Nguyên chi thuật này rất khủng bố, nó không giống thứ mà cường giả Siêu Thoát cảnh bình thường có thể viết ra, ta nghĩ chí ít cũng phải là Siêu Thoát cảnh thuộc Tương Lai cảnh viết ra.

- Tương Lai cảnh?

Thuỷ Vân Nguyệt càng thêm ngưng trọng.

Giữa thiên địa này hơn chín mươi phần trăm cường giả Siêu Thoát cảnh đều là Quá Khứ cảnh.

Tương Lai cảnh có thể xưng là cao thủ.

- Cho nên chúng ta kiếm lợi lớn rồi.

Diệp Hạo nhìn Thuỷ Vân Nguyệt nói.

- Cuốn thứ hai không biết ở đâu?

Thuỷ Vân Nguyệt thổn thức nói.

- Dù không có cuốn thứ hai, nhưng tu luyện cuốn thứ nhất đến cực hạn cũng đã là một môn công pháp nghịch thiên rồi.

Diệp Hạo lơ đễnh nói.

- Ta không học được.

Thuỷ Vân Nguyệt nói đến đây, khuôn mặt nhỏ lập tức ủ dột.

Nàng thật sự không thể học được nó.

- Đợi đến khi ta tu luyện xong sẽ truyền thụ cho ngươi.

- Chuyện này không tốt lắm, ta còn chưa làm gì được cho ngươi.

- Giữa bằng hữu với nhau đừng nên nói mấy lời khách sáo đó làm gì.

- Ngươi thật sự coi ta là bằng hữu?

Con mắt màu hổ phách của Thuỷ Vân Nguyệt nhìn Diệp Hạo nói.

- Thật.

- Nhưng tại sao ta lại cảm thấy ngươi vẫn luôn chiếm tiện nghi của ta?

- Ai bảo ngươi lớn lên đẹp như vậy cơ chứ?

- Nếu ngươi thật sự thích ta, vậy ngươi có thể đến cửa cầu hôn.

Thuỷ Vân Nguyệt onis ra câu này xong, Diệp Hạo cũng bị choáng váng.

Nữ tử Thuỷ tộc các ngươi đều mạnh mẽ như vậy sao?

Ta chỉ nói đùa thế thôi mà?

Sao ngươi lại tưởng là thật cơ chứ?

Nhìn thấy thần sắc của Diệp Hạo, Thuỷ Vân Nguyệt đỏ hồng con mắt nói.

- Ta biết ngay mà, ta biết ngươi chỉ muốn chiếm tiện nghi của ta mà thôi.

Diệp Hạo đang định nói, Thuỷ Vân Nguyệt lại đẩy cửa chạy ra ngoài.

Diệp Hạo đang định đuổi theo, bỗng một giọng nói già nua vang lên trong tai Diệp Hạo.

- Diệp công tử, chúng ta có thể tâm sự được không?

Sau một khắc, Diệp Hạo phát hiện mình đang ở bên trong một không gian thứ nguyên.

Cách đó không xa có một ông lão mặc áo bào màu xám.

Lão giả kia nhìn qua rất tầm thường, giống như ông lão nhà bên vậy.

Nhưng Diệp Hạo lại không cảm thấy lão đầu này đơn giản, bởi vì Hoàng Trùng đã nói cho Diệp Hạo biết hắn là ai.

Tộc trưởng Đồng tộc.

- Không biết tiền bối ngươi tìm ta có chuyện gì?

- Tổ Đồng rất quan trọng với Đồng tộc ta.

Lão giả kia nói ngay vào điểm chính.

- Bởi vì ta biết Tổ Đồng rất quan trọng đối với Đồng tộc ngươi, nên ta mới liều mạng đắc tội với toàn bộ tu sĩ đấu giá trong phòng, để cố gắng lấy được nó.

Diệp Hạo nghiêm trang nói.

Khoé miệng lão giả kia giật một cái.

Mẹ nó!

Ngươi có biết xấu hổ không vậy?

Ở toàn trường, người đấu giá chỉ duy nhất mỗi mình Đồng Chiến mà thôi.

Mà Đồng Chiến lại là đệ tử của Đồng tộc ta.

Nhưng dù hắn biết rõ mọi chuyện xảy ra, hắn cũng không thể nói được.

- Không biết Diệp công tử có thể bỏ ra thứ yêu thích đó được không?

- Bỏ ra thứ yêu thích thì vẫn không có vấn đề gì, nhưng ta phải tốn mất tám trăm vạn mới lấy được nó.

Tám trăm vạn?

Lão giả kia ngây ngẩn cả người.

Không phải chỉ bốn trăm vạn thôi sao?

Sao giờ lại thành tám trăm vạn rồi?

Rất nhanh lão giả kia hiểu Diệp Hạo đang lừa đảo.

- Lần này ta không mang nhiều tiền như vậy. Nếu không ta đưa trước cho ngươi sáu trăm vạn, thế nào?

Lão giả kia nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, nhẹ giọng nói.

- Tiền bối nói thế nào thì thế đấy. Sáu trăm vạn thì sáu trăm vạn.

Diệp Hạo nói xong liền lấy Tổ Đồng ra.

Nhận được Tổ Đồng, lão giả kia lập tức ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Diệp công tử, nếu như ta đoán không sai, nguiow chính là người của Thần vực, Diệp Hạo?

Tộc trưởng Đồng tộc nhẹ giọng nói.

- Không sai,

- Ngươi cũng biết Thần vực của ngươi bây giờ rất nguy nhiểm.

- Chưa chắc.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Thời Gian chi chủ chỉ cần không bước tới bước then chốt, toàn bộ thiên địa này có mấy văn minh dám động vào Thần vực?

- Nói không sai, vấn đề là Thời Gian chi chủ có khả năng bỏ dở giữa chừng sao?

- Ta không biết Thời Gian chi chủ có bỏ dở giữa chừng hay không, nhưng ta kiên định đứng ở phe Lục Đạo chúa tể.

- Lục Đạo chúa tể?

Tộc trưởng Đồng tộc sửng sốt một chút, tại sao lại động đến Lục Đạo chúa tể?

- Cái ngày thí luyện ở cổ chiến trường, vì sao ta có thể xếp hạng nhất? Ngươi nghĩ ta thực sự chỉ dựa vào thực lực bản thân thôi sao?

Diệp Hạo ha hả cười nói.

- Nếu không phải nhờ Lục Đạo chúa tể ở sau lưng ủng hộ, ngươi nghĩ ta có thể đi được đến bước kia sao?

Tộc trưởng Đồng tộc sợ hãi.

Rất nhiều người đều cảm thấy Diệp Hạo lấy được hạng nhất là vô cùng may mắn.

Thế nhưng đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, không phải chỉ có may mắn là được.

Chẳng lẽ Diệp Hạo đã quy thuận Lục Đạo chúa tể?

Nếu như vậy Diệp Hạo chính là bánh trái thơm ngon rồi?

- Diệp công tử, ta hi vọng ngươi không vì Đồng Chiến mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa chúng ta.

Tộc trưởng Đồng tộc nghiêm mặt nói.

- Ta chỉ đùa giỡn với Đồng Chiến mà thôi.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Tộc trưởng Đồng tộc không cần để ở trong lòng.

- Trở về ta sẽ nói cho Thánh vực, chuyện thông gia giữa Đồng Chiến và Hồng Phấn, dừng lại tại đây.

Tộc trưởng Đồng tộc trầm ngâm một chút nói.

- Tộc trưởng Đồng tộc, ta và Hồng Phấn chỉ là bằng hữu bình thường thôi.

- Ta cảm thấy các ngươi trai tài gái sắc, rất xứng đôi.

Tộc trưởng Đồng tộc vừa cười vừa nói.

Không thể không khen ngợi rằng tộc trưởng Đồng tộc làm việc rất quả quyết, một khi ý thức được giá trị của Diệp Hạo, hắn lập tức nghĩ ra biện pháp bù đắp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận